Hạ Băng Khuynh cuộn chặt tay, tim thầm đếm 1 2 3
Đầu gối dựng lên, tính đứng dậy, bước chân đột nhiên dừng lại, truyền đến tiếng đth gọi gấp gáp.
Bước chân rời đi, Hạ Băng Khuynh từ từ quỳ xuống, dựa lưng vào sofa, dần thả lỏng.
Chỉ nghe, tiếng nữ nhân bên ngoài truyền đến: “Vâng, tổng tài khách hàng đó, đã bàn kha khá r, tháng sau kí hợp đồng, ngài đã đến cty r à! Tôi cũng đến cty r, haha, chúng ta bữa sáng còn chưa ăn cùng ăn k? Đc r, v tôi lấy hợp đồng xuống, tạm biệt!”
Sau đó, tiếng mở đóng hộc tủ vang lên.
Bước chân đi về hướng cửa.
Cô ta rời phòng làm việc.
Hạ Băng Khuynh cuối cùng cũng thở phào.
Tổng tài?!
Mộ Nguyệt Sâm!
A biết cô đến cty r?
Nếu k sẽ k tình cờ v gọi đth, tên này, thật sự có thiên lý nhãn thuần phong nhĩ.
Quỳ mấy ph, xác định Thái Cúc Âm k quay lại, cô mới đi ra.
Cô k gấp đi, mà quay lại bàn làm việc.
Đến cũng đến r, k lí nào k công kích mà rút lui.
Hộc tủ lại bị khóa.
Cô lấy kẹp mở khóa lần nữa, dù s cũng phát hiện bị cạy mở r, cô cũng k ngại cạy thêm lần nữa.
Khóa mở r, cô gấp gáp kéo hộc ra, phát hiện 2 văn kiện bên trong, hoàn toàn k giống tưởng tượng của cô.
K lí nào!
Cô lại cẩn thận tìm kiếm, bên trong sạch sẽ, ngoài 2 văn kiện, đến cọng tóc cũng k có.
Như đã đi dọn dẹp r.
Tim có chút thất vọng khóa tủ lại, nhanh chóng rời phòng sale.
Đứng trong thang máy, Hạ Băng Khuynh bất giác nghĩ, k lẽ trong thời gian ngắn đó, cô ta đã chuyển đồ đi?
Hay là nói, là cô nghĩ sai r, hoặc là, cô ta sớm đã xử lý tất cả dụng cụ gây án?
Đầu rối loạn.
Như muốn nổ.
“Ding--” 1 tiếng, thang mở ra.
Hạ Băng Khuynh đi ra.
Sau đó thang từ từ đóng lại.
Cô đứng tại chỗ 1 lúc, quay ng lại đi đến thang chuyên dụng của Mộ Nguyệt Sâm.
Dùng thẻ nhập mật khẩu vân tay, đi vào, lên tầng thượng.
Tim cô buồn phiền đến lợi hại, theo hành động sáng nay của Mộ Nguyệt Sâm, anh biết k ít chuyện, a biết cô đến cty, cũng biết cô vào phòng sale.
Có gì là a k biết k?
Tự mình tra ra nhiều chuyện v, lại k nói cho cô, thật quá đáng!
Thang máy rất nhanh đến tầng thượng.
Cô 1 đường k trở ngại vào phòng làm việc tổng tài, thoải mái ngồi lên ghế của anh, đợi anh đến.
Ánh nắng thông qua cửa sổ rọi vào.
Hạ Băng Khuynh dựa ghế, có thể là quá thoải mái r, hoặc là tối qa ngủ k ngon, vừa nãy còn căng thẳng, cô v mà tắm nắng, dựa ghế và ngủ quên mất.
Nửa tiếng sau.
Mộ Nguyệt Sâm về phòng làm việc.
Vừa vào đã thấy Hạ Băng Khuynh dựa ghế của a ngủ ngon lành.
Dưới ánh nắng, cô như thiên sứ thuần khiết mật ngọt.
Miệng anh bất giác nâng lên.
Trong mắt đầy ôn nhu.
Anh đi qa, cúi ng, đưa tay qa, dùng sờ khẽ sờ mặt cô.
Xúc cảm lành lạnh, làm phiền đến Hạ Băng Khuynh, đôi mi cong dài khẽ động, mở mắt ra.
- -------- ----------