Sờ được 1 quả táo, trước đỡ đói rồi tính sau.
Rửa, cắn 1 miếng, uhm, rất ngọt.
Hài lòng cắn thêm miếng, cô chuẩn bị ra ban công, vừa tắm nắng vừa ăn.
Quay người, đụng phải 1 bức tường ấm nóng.
Táo trong tay chớp mắt không cánh mà bay, âm thanh trầm khàn bên trên truyền đến: “Mới sáng sớm liền ăn trái cây lấy trong tủ lạnh, dạ dày còn cần không.”
Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu, không chút nghi ngờ nhìn khuôn mặt siêu cấp đẹp trai.
2 người đứng gần vậy, cô dường như cả người dán vào anh, nghĩ đến đêm qua cảnh thân mật của 2 người, mặt cô khẽ đỏ, không tự nhiên lùi mấy bước, cúi đầu: “Vậy tôi đói mà, cũng không thể chỉ uống nước suối.”
Cô nhỏ tiếng nói, dù ủy khuất cũng không dám lớn tiếng với anh.
Mộ Nguyệt Sâm ánh mắt dịu xuống, xoa đầu cô: “Ra phòng khách ngồi, tôi nấu cho em ăn.”
“Uhm!” Không dám nhìn vào mắt anh, đáp 1 tiếng, nhanh chóng lướt qua người anh, chạy ra phòng khách.
Nha đầu này, còn để chuyện tối qua trong lòng sao?
Ngồi trên sofa, Hạ Băng Khuynh lấy remote kế bên, mở tivi, giả bộ chú tâm coi.
Không lâu sau, không khí truyền đến mùi đồ ăn thơm, khiến cô chảy nước miếng, bụng càng đói thêm.
Cô nhịn không được quay đầu nhìn, bacon trong đĩa nhìn có vẻ rất ngon.
Thấy Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô, cô lập tức quay đầu lại.
Con mèo đói!
Mộ Nguyệt Sâm trong mắt mang ý cười, bưng 2 phần đồ ăn sáng đến bên sofa, lấy 1 phần cùng 1 ly sữa ấm đến trước mặt cô: “Ăn đi!”
“Cảm ơn!” Hạ Băng Khuynh cố bình tĩnh, nhìn trứng chiên trong đĩa, bacon, bánh mì phomai, còn có trái cây salad, toàn là món cô thích.
Lòng, bất giác kích động 1 phen.
Nếu thế giới có 1 người đàn ông như thế, nguyện ý mỗi ngày nấu ăn sáng cho cô ăn, thì hạnh phúc biết bao, mà hạnh phúc này, bây giờ ở ngay trước mặt cô, giơ tay là có thể lấy được.
“Không phải nói đói sao, sao không ăn?” Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô ngây ngốc, mở miệng nhắc 1 câu.
Hạ Băng Khuynh hồi thần, lấy dao nĩa lên: “Ăn liền đây!”
Cô ăn từng miếng nhỏ đồ ăn trên đĩa, thứ nào cũng ngon, cảm thấy rất thỏa mãn.
Mộ Nguyệt Sâm từ tốn ăn, thấy cô nhanh chóng ăn hết 2 miếng bacon, để cái trong đĩa mình cho cô.
Hạ Băng Khuynh dọa 1 phen, ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên: “Cho tôi ăn sao?”
“Uhm!” Mộ Nguyệt Sâm ưu nhã gật đầu.
Hạ Băng Khuynh hoàn toàn không dám tin vào tai mình, bình thường anh tuyệt đối không dung túng cô như vậy.
Quả thật là mặt trời mọc đằng tây.
“Mộ Nguyệt Sâm hôm nay anh thật tốt!” trong vô thức, tim nghĩ như vậy, miệng cũng nói ra luôn.
Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày: “Cho nên ý em là bình thường tôi không đối tốt với em?”
“Hả, cái này à---” Hạ Băng Khuynh giả ngốc nhìn trần nhà.
Ài, bình thường không chỉ không tốt, hoàn toàn là áp bức.
Trong lòng Mộ Nguyệt Sâm thở dài 1 phen, tha cho cô: “Được rồi, ăn nhanh đi.”
Hạ Băng Khuynh như được đại xá, cúi đầu ăn.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt cô, ánh mắt ngưng trọng, cân nhắc 1 phen, thám tính nói: “Nha đầu à, chuyện tối qua, tôi muốn nói với em!”
Tay cầm dao nĩa nắm chặt, ánh mắt Hạ Băng Khuynh bất an chuyển động, nhỏ tiếng nói: “Có thể không nói không?”
Cô đã đủ xấu hổ rồi!
“Qua đây---” Mộ Nguyệt Sâm nhẹ giọng mệnh lệnh
- -------- ----------