Lời này vừa nghe đã thấy có ám hiệu!
Hạ Băng Khuynh quay đầu đi, giả bộ k nghe thấy.
Mộ Nguyệt Sâm k thèm nhìn Ôn Tử Tích, chỉ nói 1 câu xa lạ: “Thời gian k sớm r, em về đi!”
Nói xong, anh bước ra ngoài.
Tay Ôn Tử Tích thu lại từ trên ng anh, lòng cũng bị đả kích.
Hạ Băng Khuynh vốn sắp đau lòng r, anh quyết đoán từ chối khiến lòng cô thoải mái hơn rất nhiều.
Cảm nhận đc ánh mắt độc ác chiếu qua ng cô, Hạ Băng Khuynh nhìn qua, giả bộ bị dọa, làm bộ dạng vô tội: “S dùng ánh mắt đó nhìn tôi, đâu fai tôi k để cô vào phòng anh ấy.”
“Hừ” Ôn Tử Tích cười lạnh, biểu cảm bị hắc hóa đó hoàn toàn khác với biểu cảm ôn nhu hiểu chuyện thường ngày: “Hạ Băng Khuynh, ngày càng dài, chiến thắng cuối cùng mới gọi là thắng.”
“Đúng k? Nhưng tôi cảm thấy, cô thắng tôi cũng k có tác dụng, nếu anh ấy k yêu cô, cô vẫn k thắng đc!”
“Cô yên tâm, anh ấy đã dần chấp nhận tôi, yêu tôi r, nếu k, với tính của anh ấy, cô nghĩ anh ấy sẽ tùy tiện để báo chí viết bậy?” Ôn Tử Tích làm bộ, mang theo sự đắc ý rời đi.
Trong phòng im ắng, lòng Hạ Băng Khuynh dần lạnh đi, đúng v, Mộ Nguyệt Sâm cso thể cho bên ngoài truyền tin đến kinh thiên động địa, Ôn Tử Tích tự coi là bạn gái anh cũng k phản đối, có thể thấy, trong lòng anh, Ôn Tử Tích cũng k phải tầm thường.
Cũng như những năm nay Ôn Tử Tích tích lũy ngày tháng dần dần bước vào cuộc sống của anh vậy, ai có thể đảm bảo, có 1 ngày cô ấy k bước vào trái tim anh.