“Sao thế?” Hơi thở đầy dục vọng thổi lên má cô.
Lòng cô dấy lên sự khác thường.
Ngẩng đầu, hướng phía mặt anh, dâng môi mình lên.
Lưỡi môi ẩm ướt triền miên.
Cơ thể bị áp xuống giường lớn.
Trong phòng, trở thành lò luyện.
Giường màu bạc.
Kết thúc rồi.
Hạ Băng Khuynh mệt đến tay cũng k nhấc lên nổi.
Cô lại trải nghiệm lễ rửa tội cho cơ thể lần nữa, mà lần này k khó chịu, chỉ có niềm vui đơn thuần, mà sự trải nghiệm này ngày càng trở nên quyết liệt.
Mấy lần đầu cô trống rỗng, đến 1 thế giới k thể diễn tả bằng lời.
Mộ Nguyệt Sâm nghiêng nửa người, chống tay lên đầu, tay sờ ở eo cô: “Còn đau k?”