Quà này, cô sẽ thích.
Trong tiệm giày, Hạ Băng Khuynh đang bị Khương Viên ép thử từng đôi giày.
Sofa bằng da thật, nhân viên quỳ bên thay giày cho Hạ Băng Khuynh, Khương Viên ở bên ưu nhã uống trà hoa, vừa vô ý hỏi: “Nghe nói hôm qua các em ăn ở Đế Phủ, ăn đầy drama!”
“Đúng là đủ drama!” Hạ Băng Khuynh cười.
“Nghe nói còn hôn Ôn Tử Tích? Loại phát triển thần kỳ này quả thật ngoài dự liệu của chị!”
“Đừng nhắc nữa, hoàn toàn là lịch sử đen tối.”
“Ôn Tử Tích lần này nguyên khí bị thương nặng, em cẩn thận cô ta trong tuyệt vọng phản kháng lại, nữ nhân này 1 khí tàn nhẫn lên, cái gì cũng dám làm, đừng tưởng lần này em thắng thì có thể thả lỏng, cô ta chẳng qua là đánh giá thấp em, đợi cô ta phản ứng lại, sẽ có kế chu toàn.”
“Vậy phải làm sao?” Hạ Băng Khuynh khổ não.
Khương Viên nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng nói: “Cứ để cô ta tự tìm phiền phức cho mình đi!”
Hạ Băng Khuynh k thông minh như Khương Viên, cô nghe k hiểu: “Cái ý gì?”
Khương Viên nhìn cô gái đơn thuần, cười lên, nhéo mặt cô: “Em đó, phòng thủ thật tốt là đc, Nguyệt Sâm yêu em, chủ định em là người có cơ hội thắng lớn nhất rồi, còn về Ôn Tử Tích, liền cô ta tự lập âm mưu đi, có vài người kết cục đã định rồi.”
“Uhm!” Hạ Băng Khuynh gật đầu, hình như có chút hiểu.
Khương Viên để ly qua bên, tự nhiên có người lên trc nhận lấy, cô kéo Hạ Băng Khuynh đứng dậy, đến trc gương: “Uhm, k tệ, đôi này đẹp!”
“Là rất đẹp, chỉ là bình thường em k hay mặc cao gót.”
“Lời gì chứ, 1 phụ nữ sao có thể k mặc cao gót” Khương Viên nói với chủ tiệm: “Những đôi lúc nãy thử gói lại hết.”
“Đừng, đừng gói hết---” Hạ Băng Khuynh bất lực nói.
Đợi họ ra, Mộ Nguyệt Sâm vừa hay mới mua xong, 1 tay cầm túi đen, cũng nhìn k rõ trong đó là gì.
Lòng Hạ Băng Khuynh nghĩ, đây là quà cho cô.
“Có người hình như muốn thần bí bất ngờ rồi.” Khương Viên nhếch mày.
Mộ Nguyệt Sâm k quan tâm cô, qua nắm tay Hạ Băng Khuynh:”Còn muốn dạo k?”
Hạ Băng Khuynh lắc đầu: “K đi nữa.”
“Vậy chúng ta đi!”
“Uhm!”
Hạ Băng Khuynh tạm biệt với Khương Viên, theo Mộ Nguyệt Sâm ròi đi.
Trưởng tiệm giày ra, đứng sau Khương Viên hỏi: “Bà chủ, bill này ai thanh toán?”
Khương Viên cười cười, mắt đẹp đầy mong chờ: “Mộ Nguyệt Sâm cần mặt mũi như vậy, ông nghĩ anh ta sẽ nhận free đồ của tôi sao? Ông đem đồ cùng bill gửi cho anh ta, tự nhiên anh ta sẽ trả tiền.”
Cô mở cửa làm ăn, k thể làm ăn lỗ vốn đc.
“Vâng!” Trưởng tiệm cười, lùi về.
Trên đường về, lòng Hạ Băng Khuynh bất an: “Mộ Nguyệt Sâm, chị Khương tặng nhiều đồ quý cho em như vậy, em cảm thấy k tốt lắm, hay là trả cho chị ấy.”
Mộ Nguyệt Sâm hừ lạnh: “Em tưởng cô ta thật sự tặng em sao?”
“Nếu k thì? K lẽ k giữ lời?”
“K giữ lời thì k, chỉ là cô ta gửi bill cho anh thanh toán thôi, miệng nói cho anh xem, nhưng sự thật là muốn anh trả, k lẽ anh còn đi chiếm tiện nghi của phụ nữ, em muốn để mặt mũi anh ở đâu, cô ta sớm đã tính hết rồi.”
Hạ Băng Khuynh nghe xong, thở 1 hơi: “Hai người thật là gian thương.”
“Ngốc à, đây gọi là k thương k gian.” Mộ Nguyệt Sâm cong miệng cười, quẹo ở đường hẻm phía trc.
Đây là hướng chung cư.
Đầu Hạ Băng Khuynh phản ứng lại: “Chúng ta---, đêm này qua đêm ở chung cư sao?”