Ngây người 1 chút, cô thả anh ra, vừa muốn bò dậy.
Cô k chọc nổi!
Bò đc nửa, chân bị ấn lấy: “Chúng ta tiếp tục nói!” Biểu cảm anh hưởng thụ, dù là bị cô áp trên người, cũng mang tư thế nắm đc toàn cục.
“Nói cái gì nói, k nói nữa!” Hạ Băng Khuynh đẩy ngón tay anh, gấp gáp muốn chết.
Nhưng chút sức của cô đối với anh chỉ là ngãi ngứa.
Mộ Nguyệt Sâm hư hỏng đẩy đẩy eo, ánh mắt mang tia tà ác: “Anh thấy chúng ta có nhiều chuyện có thể nói kĩ, k fai sao?”
Không khí, trở nên ái muội.
Hạ Băng Khuynh lúc nãy còn rất ngang, liền mềm nhũn: “Chúng chúng ta về rồi nói đc k?”
“Về k còn vui nữa---” Ngón tay Mộ Nguyệt Sâm nhẹ chơi đùa trên đùi cô, ánh mắt càng thâm sâu mê ly:”Nữ nhân bọn em có hứng thú của bọn em, nam nhân bọn anh có hứng thú của bọn anh.”
“Hứng thú biến thái!” Hạ Băng Khuynh trách, vừa ấn tay anh để anh k động.
Nhưng, cơ thể đã bắt đầu k nghe lời nóng lên.
Con gái và phụ nữ, cách nhau chẳng qua chỉ là chìa khóa để mở khóa, 1 khi cửa đã bị mở, sẽ vào 1 cảnh giới hoàn toàn mới, bên trong có thiên thần, cũng là nơi ác ma ở.
Hạ Băng Khuynh đang trải nghiệm sự thay đổi này.
Đột nhiên, k chút dự báo, Mộ Nguyệt Sâm mạnh mẽ ngồi dậy, khuôn mặt đẹp đến trc mặt cô, hai tay từ đùi cô dời lên giữa em, khí thế áp bức: “NHưng em thích, phải k!”
“Em em muốn đứng lên.” Cô mới k ăn nhà ăn nói chuyện này với anh.
“Là em ngồi lên đây.”
“Vậy em sai rồi đc chưa.”
“Muốn em nhận sai.” Mộ Nguyệt Sâm cắn tai cô: “Anh muốn em tương sai tựu sai!*”
*đổi từ tương kế tựu kế.
Hạ Băng Khuynh nuốt nước miếng, lòng đập càng nhanh, hô hấp gấp gáp: “Anh thả ra, em muốn ngồi qua đó ăn, đồ ăn để lâu k ngon nữa.”
Mộ Nguyệt Sâm đưa miệng qua: “Ăn anh đi!”
“Đã nói em k ăn thịt sống.”
NHưng anh ăn---”
CHưa kịp nói, miệng đã bị chặn.
Tay Mộ Nguyệt Sâm chui vào đồ cô.
Chính lúc này, cửa bị kéo ra, mặc đồng phục, nữ phục vụ mang món lên thấy “xuân sắc” này, ngây người mấy giây, nhanh chóng cong lưng: “Xin lỗi, làm phiền rồi!”
Đồng thời với lời nói, cô nhanh chóng đóng cửa, đến món ăn cũng k đưa lên.
Nghĩ, 2 khách trong phòng cũng k có tâm trạng ăn.
“Sushi của em.” Hạ Băng Khuynh khóc thảm.
Cô tức giận đẩy Mộ Nguyệt Sâm: “Anh còn k để em dậy e cắn chết anh!”
Mộ Nguyệt Sâm lấy tay khỏi đồ cô.
Hạ Băng Khuynh bò qua đối diện ngồi, lấy nước trên bàn uống 1 miếng, mặt đỏ như nấu chín.
“Em rốt cuộc vì đồ ăn bị lấy đi nên k vui hay là bị người ta thấy nên k vui?” Mộ Nguyệt Sâm đột nhiên nghi hoặc.
Nếu là nữ nhân khác anh có thể khẳng định chút, nhưng tư tưởng của Hạ Băng Khuynh kì hoặc, vì cô là đồ tham ăn.
Hạ Băng Khuynh đáp anh 1 câu: “Đều k vui, đặc biệt là sushi của em.”
“Uhm---” Mộ Nguyệt Sâm hiểu: “Vậy tí mua mang về làm đồ ăn khuya cho em.”
“Chỉ có thể vậy, sushi k có tội!” Mất mặt đã định, sushi cô k thể bỏ qua.
“Trong mắt em, chỉ rau có tội, mai bắn chết vườn rau đi.”
“Mặc kệ anh---”
Hạ Băng Khuynh ném đũa qua bên người anh, mặt lại mang nụ cười.
Từ nhà ăn ra, cô mang 1 hộp sushi, tâm trạng cũng k tệ.
Nhưng lúc Mộ Nguyệt Sâm tính tiền, vô ý đụng phải người phục vụ đó, cô cũng cầm 1 hộp, chạy rất nhanh.