Khương Viên thả ly xuống, lấy áo khoác cùng túi bên cạnh, đến gần Hạ Băng Khuynh nói: “Nhớ lời chị nói, cẩn thận Ôn Tử Tích, đừng để thua cho cô ta!”
Đứng dậy, đắp áo lên người, đi về hướng Mộ Nguyệt Sâm: “Em phải đi đây, chúng ta hôn từ biệt 1 cái.”
Cô đến gần, Mộ Nguyệt Sâm k chớp mắt đập mặt cô ra, nắm lấy vai cô, đẩy ra cửa thang máy, ẩn mở thang máy, đẩy ra vào: “Vĩnh biệt!”
“Nửa đêm tôi phải bò vào chung cư của 2 người.” Khương Viên nói 1 câu độc ác.
Thang máy theo đó đóng lại.
Mộ Nguyệt Sâm xoa thái dương, đang nghĩ có cần nói với Khương lão gia 1 tiếng, đưa cháu của ông đến bệnh viện tâm thần.
Hạ Băng Khuynh ở bên cười ra tiếng.
Mộ Nguyệt Sâm nghe tiếng cười của cô quay đầu lại: “Hôm nay sao k ghen rồi?”
“Có gì đáng ghen, trước mặt Khương Viên, anh như chú chó husky dễ thương.” Hạ Băng Khuynh nói xong, lập tức rút lui chạy về phòng.
“Nha đầu chết tiệt, bụng hết đau, da ngứa rồi sao!” Mộ Nguyệt Sâm đuổi theo.
2h sáng.
Họ nằm trên giường.
Hạ Băng Khuynh qua giấc ngủ, lúc này k ngủ đc.
Mộ Nguyệt Sâm kiên quyết lấy tay làm gối cho cô, tay lớn xoa bụng cô, miệng chà xát tai cô, thấp giọng: “Còn đau k?”
“Đau!” Hạ Băng Khuynh rất khẳng định nói.
CHỉ có vậy, cô mới tiếp tục hưởng thụ đc bàn tay ấm áp của anh.
Tay anh vẫn luôn xoa.
Cơn buồn ngủ lại tới, Hạ Băng Khuynh trong lòng ấm áp bình yên ngủ, tay anh vẫn k dừng xoa.
Trong mơ, đều là dư vị hạnh phúc.
Giấc này, ngủ đến trưa.
Bọn họ ra ngoài ăn trưa.
“Chiều anh có cuộc họp, em đi theo anh đến cty hay về nhà?” Hạ Băng Khuynh hỏi cô.
“Về nhà, em chưa làm bt, tự mình bắt xe về cũng đc.” Hạ Băng Khuynh đáp.
Mộ Nguyệt Sâm lần này k nói gì:” Vậy em về từ từ thôi, có tiền k?”
“Ai ya--” Hạ Băng Khuynh mới nhớ ra hôm qua lúc ra ngoài k mang ví: “Hình như k!”
Mộ Nguyệt Sâm lấy ví da đưa cô: “Cầm lấy!”
“Đưa hết cho em?” Hạ Băng Khuynh nhìn ví da, hưng phấn: “Em phát tài rồi!”
“Em thấy có khả năng k?” Mộ Nguyệt Sâm tạt gáo nước lạnh: “Tối trả anh.”
“Hừ, keo kiệt!” Hạ Băng Khuynh cười bĩu môi.
“Xem ra em k muốn lấy.” Mộ Nguyệt Sâm đưa tay qua hướng cô.
Hạ Băng Khuynh lập tức áp lên ngực: “Ai nói k lấy, em lấy, em lấy mà, em về nhà đây.”
Cô đi ra bên đường kêu taxi, chui vào, báo địa chỉ Mộ gia.
Xe lái đc 1 lúc, Hạ Băng Khuynh lấy ví tiền trong tay coi coi, đây là ví của Mộ Nguyệt Sâm đó, bên trong k biết có bí mật nhỏ của anh k.
Ôm hi vọng, cô mở ví ra, cô k có hứng thú với tiền và thẻ, cô muốn tìm những tấm hình nhỏ để ở trong.
Nhưng lục 1 lượt, k thấy gì.
Quả nhiên là vô vị.
Cô nghĩ nghĩ, bứt cọng tóc của mình, cuộn lại, cạy đường chỉ bên mép ví chuẩn bị nhét vào, như vậy, dù anh đi đâu, cũng có thể mang theo cô.
Cảm giác thật tốt!
Vừa đang nhét vào trong, ẩn hiện, cô thấy bên trong hình như có thứ gì.
Để tóc trong tay xuống, cô dùng ngón tay từng chút lấy thứ trong đó ra.