Tiêu Nhân cắn đũa nhìn anh, thấy nước bắp trong ly anh sắp hết, liền rót đầy.
“Cảm ơn!” Quý Tu rất lạnh nhạt nói 2 chữ.
Nhưng chút lạnh nhạt này căn bản k đánh động đc Tiêu Nhân, chỉ cần có thể khiến anh nói chuyện với cô, đó là 1 bước tiến rồi, cô gắp 1 con tôm trong lẩu cho anh: “Thầy Quý, đây là thầy thích ăn.”
Quý Tu k động đũa, nghiêng đầu nhìn cô: “Sao em biết là tôi thích ăn?”
“Em---” Mắt Tiêu Nhân lưu chuyển: “Em đoán!”
“Đoán cũng rất chuẩn.”
“Đây có thể là biểu hiện của tâm linh tương thông!”
Tiêu Nhân ôm tim, mặt dày nói.
Chỉ đáng tiếc nam thần k bị ảnh hưởng, quay đầu đi: “Sao vào phòng thực nghiệm?”
Quả nhiên vẫn là sẽ hỏi cái này, Tiêu Nhân buông tay, cúi đầu, như đứa trẻ phạm tội: “Từ cửa sổ bò vào.”
Quý Tu lập tức k nói chuyện, dừng vài giây, bình thản nói: “Vậy ngày mai bò thử tôi coi.”
Tiêu Nhân vừa nghe, lập tức hoảng, gấp gáp nói: “Hôm nay năng lực tự nhiên phát huy, k thể làm lại!”
“trên hành lang có camera.” Quý Tu lại bình thản nói.
Lúc này Tiêu Nhân k có cơ hội giảo biện: “Ai yo, đc rồi, em nói thật, là trọ giảng Mạc để em vào.”
Hạ Băng Khuynh cắn lưỡi, cô từ lúc nào đến trợ giảng Mạc cũng “câu dẫn” rồi?
Quý Tu biết là trợ lý của mình làm, k có phản ứng đặc biệt, hình như trong dự đoán của anh.
“Thầy Quý, em mạo muội hỏi 1 câu, có phải anh sớm biết thứ nằm trên kệ là nguời sống?” Mộ Nguyệt Sâm hỏi thẳng.
Từ lúc Tiêu Nhân ngồi dậy từ khăn trắng đến h, anh đều k có biểu cảm kinh ngạc, chỉ đơn giản dùng 2 từ đủ diễn tả đó là bình thản.
Quý Tu đế đũa qua 1 bên, thản nhiên mở miệng: “Lúc vào đèn sáng, nhưng cũng có thể là trợ lý của tôi lúc đi quên tắt, khiến tôi thật sự thấy đc vấn đề là tay rơi ra trên kệ, tay của tử thi sẽ trắng bệch cứng nhắn k có sắc sáng.” Anh nói, lấy tay Tiêu Nhân lên: “Mà tay này, mềm mại lại sáng màu, lúc rơi xuống, bàn tay và ngón tay hiện rõ sự tự nhiên, tử thi k có thân nhiệt sẽ k tự nhiên như vậy.”
Tay đột nhiên bị nắm lấy, Tiêu Nhân kích động đến muốn hôn mê.
“Thầy Quý thật lợi hại, chỉ dựa vào 1 cái tay mà có thể nhìn ra.” Hạ Băng Khuynh rất bội phục.
“Cho nên, ý thầy Quý nói, anh sớm biết trong phòng thực nghiệm có người sống đnag trốn, lại k nói 1 tiếng, có ý muốn tôi bị dọa?” Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày hỏi, mắt mang theo sự sắc bén.
Quý Tu cười nhẹ: “Mộ tiên sinh nghĩ nhiều rồi, tôi k nói ra, là muốn xem cô ấy sẽ làm gì, k nghĩ đến muốn dọa anh, nhưng gan của Mộ tiên sinh đúng là khiến người khác thưởng thức.”
Mộ Nguyệt Sâm thu ánh mắt sắc bén lại: “Nói vậy cũng đúng.”
“Em là trộm xinh đẹp!” Tiêu Nhân ở bên ngọt ngào nói.
Hạ Băng Khuynh bị đánh bại rồi, chuyện này còn cảm thấy hãnh diện.
Quý Tu buông tay Tiêu Nhân ra, nghiêm túc nói: “Tiết của tôi, em sau này k cần học.”
“Tại tại sao?” Tiêu Nhân mặt liền trùng xuống.
“Lí do đơn giản, em k thích hợp làm hs của tôi.” Quý Tu trả lời dứt khoát.
“Quý Tu, anh---” Tiêu Nhân tức đến đầu ra khói, đột nhiên, cô xông lên người anh, ôm lấy cổ anh, cường hôn miệng anh.
1 tiếng động lớn, đến cái ghế cũng bị cô làm ngã xuống đất.
Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh biết cảnh bất ngờ trong mắt, làm cho mắt A miệng O.
- -------- ----------