“” Tiêu Nhân cắn ngón tay càng chặt: “Xin lỗi tam thiếu gia, người ta thật k biết là anh.”
Nếu biết là anh, cho cô 1 vạn cái gan cũng k dám.
Hạ Băng Khuynh nâng trán, bất lực đến nửa câu cũng k nói đc.
Quý Tu dùng khăn trắng che lên thi thể, chậm rãi nói 1 câu: “Lớp của em hôm nay đến đây kết thúc.”
Ngoài trường trong tiệm lẩu.
Rau cải trong nồi lầu đang đấu tranh với ruột đỏ, Mộ Nguyệt Sâm ngồi với Quý Tu, Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân ngồi đối diện họ.
Rau chưa chín hẳn, Hạ Băng Khuynh đã lấy ra ăn.
“Tam thiếu gia, anh có thể đừng dùng ánh mắt khủng bố đó nhìn tôi k =)))) (nghiệp quật đó chị), người ta cũng xin lỗi rồi.” Tiêu Nhân sao có thể nghĩ đc bản thân lại xui xẻo chọc đến anh.
“Giả thi thể là thú vui của cô?” Mộ Nguyệt Sâm lạnh giọng hỏi.
“Cái gì à---” Tiêu Nhân nhìn sang Quý Tu, sau đó cười xấu hổ nói: “Cũng k fai sở thích của em, em là suy nghĩ đến loại hình phụ nữ mà thầy Quý thích mới giả làm thi thể.”
“Pu---” Hạ Băng Khuynh ngồi bên phun hết miệng ngậm rau trong miệng ra. =)))
Mộ Nguyệt Sâm dừng lại, nhìn sang Quý Tu, a 1 tiếng: “Thì ra là vậy!”
Quý Tu luôn mang khuôn mặt đẹp thản nhiên, lại bị Tiêu Nhân ép đến đỏ lên, anh nghiêm túc và cũng tự nhiên căng mặt nói: “Nói bậy! Lời này ai nói với em!”
Tiêu Nhân chỉ Hạ Băng Khuynh kế bên.
Hạ Băng Khuynh ngồi kế bị chỉ, cơ thể cứng nhắc, cá viên trong tay từ đũa rơi xuống, lăn ra bàn.
Mộ Nguyệt Sâm ngồi dựa ghế, híp mắt, nhìn nha đầu đối diện: “Hạ Băng Khuynh, em lại làm sao biết sở thích của thầy Quý? Em nghiên cứu qua!”
Mắt Quý Tu chuyển sang Hạ Băng Khuynh, miệng tuy k nói, nhưng biểu cảm đã cho thấy thầy đang tức giận.
“Em em không----” Hạ Băng Khuynh sực tỉnh, thả đũa xuống: “Hôm đó em là ý này, em nói thầy Quý chỉ có hứng thú với thi thể, nhưng em k fai chỉ hứng thú của phương diện kia.”
“K fai phương diện đó thì là phương diện nào?” Tiêu Nhân truy hỏi.
“Nha đầu chết tiết, cậu im miệng!” Hạ Băng Khuynh đánh sau gáy Tiêu Nhân 1 cái, sau đó chớp mắt ra hiệu với cô.
Cô k thấy mặt thầy Quý viết 2 chữ tức giận rất lớn sao, còn dám nói bậy.
Quý Tu thu ánh mắt lại, lấy đũa gắp rau xanh, sau đó giọng bình thản nói: “Rau chín rồi, mọi người ăn đi.”
“Quý---” Tiêu Nhân cố gắng muốn nói chuyện với Quý Tu.
Hạ Băng Khuynh ở dưới bàn đá cô: “Ăn đi!”
Tiêu Nhân bĩu môi, biểu tình k muốn lấy đũa lên, 1 người ở đó lẩm nhẩm: “Người ta ở phòng thực nghiệm trốn đến giờ dễ lắm sao, động cũng k dc, vừa lạnh vừa đói.”
“Dám ngủ chung với 1 thi thể, gan của cô cũng k nhỏ.” Mộ Nguyệt Sâm nói.
“Làm gì có--” Tiêu Nhân thấy có người quan tâm mình, lập tức có sức lực, đứng dậy dich qua bên Mộ Nguyệt Sâm, kéo tay anh: “tam thiếu gia, anh k biết đâu, lầu đó đáng sợ cỡ nào, em cũng sắp bị dọa đến tè ra quần, em nói với anh, lầu đó có ma, em có bùa hộ thân mới dám ở lại đó.”
“Bùa hộ thân?”
“Đúng.” Tiêu Nhân lấy miếng giấy màu vàng trong túi ra: “Đây là em đặc biệt mua ở Trương đại sư bên đường cũ, rất linh đó.”
Hạ Băng Khuynh nhìn tay Tiêu Nhân luôn trên tay Mộ Nguyệt Sâm, lòng nhỏ mọn lên: “Tiêu Nhân, cậu ngồi qua đây cho tớ!”
- -------- ----------