Miệng anh nói lời khách sáo, nhưng biểu cảm, ánh mắt, còn có tư thế cao cao tại thương đều k có nửa điểm khách sáo.
Hạ Băng Khuynh sờ trán, muốn đem tóc và mặt đều che hết.
Thầy Quý sẽ giận chứ, nhất định vậy!
Hu, vậy là k học bù đc rồi.
Nhưng hiển nhiên cô đánh giá thấp sự độ lượng của Quý Tu.
“Ý của Mộ tiên sinh tôi hiểu, anh có thể vào.” Sắc mặt Quý Tu bình thản k gợn, lúc sau, anh lại nói: “Nhưng tôi có 1 yêu cầu”
“Thầy Quý có yêu cầu cứ nói, dù là gì, tôi đều đáp ứng.” Mộ Nguyệt Sâm rất tự tin.
“Đc.” Quý Tu gật đầu, bình thản nói: “Yêu cầu đơn giản, chính là vào trong k đc làm ồn, k đc chạm bậy bất cứ thứ gì, trong thời gian tôi dạy tuyệt đối im tĩnh.”
“K vấn đề.”
“Vậy cùng vào thôi!” Quý Tu khách khí đưa tay mời Mộ Nguyệt Sâm, liền đi về trc.
Trái tim treo cao của Hạ Băng Khuynh cũng còn như bình tĩnh lại, sờ trán, thở 1 hơi.
Mộ Nguyệt Sâm kéo tay cô, đi theo.
Hạ Băng Khuynh khó xử rút tay, nếu bị thầy thấy, thì ngại quá!
“Đừng động!”
Mộ Nguyệt Sâm nghiêng người nói bên tai cô, nắm tay cô càng chặt.
Tai Hạ Băng Khuynh nóng lên, tim tê dại, thấy thầy Quý đằng trc chắc k bất thình lình quay lại, cô thả lỏng, từ từ đến gần anh.
Hơi thở chỉ thuộc về anh chui vào hô hấp của cô, xuyên qua mỗi góc trong cơ thể, ấm áp nuôi dưỡng cả người cô.
Mặt có chút đỏ.
Cô cúi đầu, rất tò mò, dù đã quen thuộc với anh, nhưng cô vẫn ngại, luôn k khống chế đc tim đập nhanh, nhưng cảm giác này thật rất tuyệt, khiến người khác lưu luyến.
Cảm thấy sự chủ động của cô, mắt Mộ Nguyệt Sâm dịu dàng hơn, mặt hiện nụ cười ôn nhu.
Hai người cứ dây dưa đi theo đến lầu thực nghiệm.
Lầu thực nghiệm này, có 3 thẻ mở cửa lớn, Quý Tu có 1 trong số.
Anh mang Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm đến lầu 2.
Lầu thực nghiệm ban đêm âm hành thấu xương, nhiệt độ còn thấp hơn bên ngoài, cả 1 lầu, im lặng đến k tiếng động.
Mà sự im lặng này, k chủ khiến người k thể an lòng, mà còn cảm thấy cực kỳ bất an, lúc đi qua vô thức khiến người khác nghẹn thở.
Đèn hành lang trắng âm u khiến cho 4 phía trên nên đầy âm khí, sau cánh cửa này, 2 đường hành lang, như là đang giấu thứ gì đó, càng nhìn kĩ, càng áp bức thần kinh.
“Nơi quỷ quái!” Mộ Nguyệt Sâm thấp giọng bên tai Hạ Băng Khuynh.
“Shh---” Hạ Băng Khuynh lắc đầu với anh, ở đây quá im, để thầy Quý nghe thấy thì k tốt.
Quý Tu ở trc k nhanh k chậm, bước chân quy luật, anh đến trc cửa phía cuối 1 hành lang, ẩn mật khẩu trên đó, cửa tít 1 tiếng rồi mở.
ANh đi vào, đèn bên trong đều mở.
Ngây người 1 cái, anh hồi thân, nhàn nhạt nói: “Mời vào”
Mộ Nguyệt Sâm cùng Hạ Băng Khuynh vào, tay tự nhiên thả ra.
Bên trong rất trong, đồ để rất ngăn nắp, nhưng độ “khủng bố”, sẽ khiến cho người lần đầu tiếp xúc cảm thấy ăn k tiêu.
Ở bàn phẫu thuật và cái kệ hiển nhiên là tử thi đang đắp khăn trắng, mà bên tường có cái tủ đựng những bình thủy tinh, trên trong là cái loạn nội tạng người, ở bảng chiết chữ đến 1 bộ xương.
Thật ra những thứ này trong mắt người học y là bình thường.
Nhưng đối với người bình thường, nhất thời có thể dọa chết người.
- -------- ----------