“Pi pi pi, miệng quạ, nam nhân sao có thể k cần nữ nhân, anh ấy chỉ chưa gặp cô gái có thể khiến anh rung động mà thôi.” Tiêu Nhân phản ứng rất lớn.
“Đúng không, tớ cảm thấy anh ấy chỉ có hứng thú với tử thi!”
“Thật k?” Tiêu Nhân sáng mắt, kéo áo khoác bên người ra: “Vậy tớ cởi sạch như cương thi thẳng người cho anh ấy xem, cậu nói có làm cho anh ấy kích động k chịu nổi k? Hì hì, chủ ý này thật hay!”
“”
Đó là xác khô!
Hạ Băng Khuynh bất lực với cô ta, rất muốn nói với là, ý cô có hứng thú với tử thi là vì anh ấy thích giải phẫu, k fai là cái đó.
Ài, quên đi, loài người đã k thể ngăn cản cô gái điên này rồi.
Xong tiết chiều, Hạ Băng Khuynh lờ đi cuộc gọi như đuổi giết của chị, gửi tin nhắn cho Mộ Nguyệt Sâm.
Cho đến khi về nhà chị hỏi, cô liền nói, điện thoại để chế độ im lặng k nghe.
Cô phát hiện 1 người nếu quyết tâm nói dối, liền có 100 lời thoại cho cô chọn.
Hạ Băng Khuynh thu dọn đồ chuẩn bị tạm biệt Tiêu Nhân, k ngờ cô ấy khoác tay cô: “Đi thôi!”
“Đi đâu?” Hạ Băng Khuynh k hiểu.
“Hôm nay cậu hẹn thầy Quý đến Mộ gia ăn, cơ hội hiếm có như vậy, làm sao tớ có thể k nắm bắt.” Tiêu Nhân nói 1 cách đương nhiên.
Hạ Băng Khuynh k biết nên khóc hay cười: “Đc rồi, cậu có thể đi, nhưng có 1 điều, k đc gọi thầy Quý là chồng nữa, anh ấy da mặt mỏng, chịu k nổi xưng hô nhiệt tình này, nếu cậu làm cho anh ta k có đường lui ở Mộ gia, tớ bóp chết cậu, nghe chưa.”
Cô thật lo điều này.
“Yên tâm, tớ biết mà, hôm nay anh ấy là khách quý, tớ k làm anh ấy khó xử đâu.” Tiêu NHân đầy đảm bảo nói.
“Sao tớ k thể tin lời cậu chút nào.” Hạ Băng Khuynh thở dài, quên đi, dù sao hôm nay cũng k né đc nha đầu này.
Bọn cô đi đến cửa.
Xe Mộ Nguyệt Sâm đã dừng ở cửa.
Nhìn thấy “cột điện” đi theo, mặt anh lập tức như tuyết rơi.
Có Tiêu Nhân, Hạ Băng Khuynh tự nhiên sẽ k ngồi trc, cô mở cửa sau, để Tiêu Nhân vào, tự mình vào sau.
“Chào Tam thiếu!” Tiêu Nhân cười chào anh, vẫy tay về trc.
“Uhm” Trả lời cô chỉ là 1 tiếng lạnh lùng, còn là loại k thuộc về từ ngữ, đừng nói đến là sẽ vẫy tay với cô.
Tiêu Nhân lập tức khó xử, chậm chạp thu tay lại.
Hạ Băng Khuynh ở sau vỗ vai anh 1 cái, thấp giọng nói: “Thái độ của anh có thể tốt 1 chút k.”
“Cụ thể là tốt thế nào?” Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô hỏi.
“” Hạ Băng Khuynh k nói trả lời, chỉ trừng mắt nhìn anh.
“Haha, k cần căng, tam thiếu lái nhanh lên.” Tiêu Nhân kéo Hạ Băng Khuynh về, nam nhân có tính cách như vậy, quả thật là như tảng băng.
2 cô gái trên đường ồn ào nói chuyện, như là 2 con chim không ngừng hót bên tai Mộ Nguyệt Sâm =))))) (Tội anh)
Xe đến Mộ gia.
“Nha---” Cô quay đầu vừa nói 1 chữ, 2 cô gái nhẹ nhàng nắm tay xuống xe, đồng thời anh còn nghe 1 câu nói từ trước: “Woa, hoa viên lớn quá đẹp quá, biệt thự siêu xa hoa, như là cung điện vậy”
Tay Mộ Nguyệt Sâm nâng trán, như là rất nhẫn nhại thở 1 hơi.
Cho nên anh mới k thích người k thân về nhà.
- -------- ----------