Tự mình để tay nghịch ngợm của mình vào tay anh, ngón tay vẽ lên đường trên tay anh, chút ngọt ngào trong lòng dâng lên từng dây thần kinh, chìm vào chút hạnh phúc nho nhỏ k thể dứt ra.
Tình yêu, thật là thuật câu hỗn khiến tim người mê muội!
Nó biến ta trở nên đơn thuần hơn kẻ ngốc, hoang đường hơn kẻ điên.
Cởi nút tay áo, lòng nghĩ anh đeo dây nịt chắc k thoải mái, chỉ là chỗ đó, cô nhìn eo anh, do dự.
Có nên giúp anh?
Cắn móng tay, nhìn eo anh, rối loạn, nhìn lại nhìn, mắt vô thức nhìn xuống, đầu nhảy lên 1 cảnh tượng,
Cô đỏ mặt lắc đầu, đừng nghĩ bậy, chỉ là chuyện đơn thuần.
Bò lên giường, quỳ kế anh, đưa tay, cẩn thận chạm eo anh, mắt cố gắng k nhìn xuống.
Bộ dạng căng thẳng như tháo bom hẹn giờ.
Rất k dễ tháo đc cái đầu màu bạc, cô kéo ra ngoài từng chút, k dám dùng sức, sợ anh tỉnh, cứ vậy, cô tháo rất lâu, tốn rất nhiều sức cuối cùng tháo xong.
Dựa vào giường, thở phào.
Nằm 1 lúc, nghiêng người, nhìn anh ngủ say, cô yên tâm.
Nhìn bộ dạng, hôm nay dù ném anh vào nước cũng k tỉnh.
Đưa tay sờ mặt anh, k phản ứng, càng to gan hơn sờ lông mi, mũi, rồi đến miệng, nghĩ đến lúc hôn triền miên với anh, lập tức nóng lên.
Khó xử rụt tay, che mặt, cảm thấy bản thân hoàn toàn k biết xấu hổ.
Làm gì có cô gái nào chạy vào phòng nam nhân, nhân lúc người ta ngủ sờ tay lại sờ mặt rồi sờ miệng.
Quả thật là sắc nữ, nhanh chóng rời chỗ này thôi.
Từ giường bò xuống, vừa lúc, nam nhân vốn ngủ say mở mắt k dự báo.
Mắt như giếng sâu, khiến người khác mê say, lười biếng mà mê hoặc.
Anh nhìn cô.
Hạ Băng Khuynh ngây người tại chỗ.
Như là trộm bị bắt gặp, hoang mang k biết làm gì!
Anh anh sao lại tỉnh rồi?
“Em ở phòng anh làm gì?”
Môi mỏng mở ra, giọng anh khàn đặc, như rượu đỏ làm ngta say.
“Em đến, em đến---” Hạ Băng Khuynh hỗn loạn, đang nghĩ cớ, rất lâu mới nói: “Em đến nhìn anh”
“Nhìn anh? Anh đẹp vậy sao?” Mộ Nguyệt Sâm cong miệng cười.
“Đương nhiên, anh đương nhiên đẹp, anh đẹp nhất!” Nói xong, cô hận k thể cắn lưỡi miệng.
Trời ơi, rốt cuộc cô đang nói gì!
Hạ Băng Khuynh quẫn bách k thôi, lùi về sau: “Em, đi đây!”
Tay bị anh kéo lại, giây sau, cơ thể bị áp xuống, hơi thở nóng bỏng bao trùm cô: “Đi nhanh vậy làm gì, đâu fai k cho em coi.”
Miệng cô khô khốc, mắt nhìn 4 phía: “Cái đó em coi cũng đủ rồi.”
“Ngàn dặm đến, vẫn là coi nhiều thêm tí rồi đi!” Mộ Nguyệt Sâm miệng đến gần cô.
‘Em thật chỉ đến chỉ đến” Cô ấp úng, tùy theo cử động của miệng anh, hô hấp hoàn toàn rối loạn.
“Anh biết!’ Mộ Nguyệt Sâm híp nửa mắt, thân mật hôn lên mặt nhỏ của cô, cuối cùng dừng trên môi cô: “Cho nên nói, anh phải chiêu đãi em thật tốt.”