Nghe vậy, Hạ Băng Khuynh k nhịn đc: “Thầy Quý, thầy Lâm rốt cuộc làm gì em? Em nhớ chúng ta bàn luận chủ đề, sau đó nói về tâm lý học, sau đó sau đó”
Nghĩ thế nào cũng k nhớ chuyện sau đó?
“EM bị thôi miên!” Quý Tu trầm ổn nói.
“Thôi miên?”
“Đúng, em bị thôi miên, thời gian bị thôi miên, ông ta kêu em làm gì em đều làm theo, sau khi tỉnh sẽ k nhớ, đợi em phát hiện k đúng, chắc là đã mấy ngày sau, đến lúc đó k có chứng cứ rồi!”
Tiêu Nhân thở khẽ: “Hèn gì chị đó bị xâm hại rồi, nhưng k lấy ra chứng cứ.”
Mộ Nguyệt Sâm mặt lạnh lẽo.
“Về thôi miên, 1 số thầy tâm lý giỏi có thể nắm bắt, nhưng trc tiên là người bị thôi miên phải phối hợp, nha đầu, sao em phối hợp hắn?” Mộ Nguyệt Bạch hỏi.
“Em k biết.” Hạ Băng Khuynh mơ hồ lắc đầu: “Bọn em luôn thảo luận, thầy Lâm lấy ra 1 cái” cô đột nhiên nghĩ ra: “Là đồng hồ đó!”
“Đứa ngốc, đồng hồ là thứ thường dùng thôi miên nhất, em k biết sao?”
“Là vật thôi miên e biết, nhưng lúc đó bọn em vốn thảo luận về tâm lý học, đây k lạ, mà lúc đó ông ấy nói đặc biệt sinh động, đồng ý cứ thế di chuyển trc mặt em, em cứ nhìn theo. nhìn theo, sau đó”
“Sau đó vô thức bị thôi miên, thành con rối, bị ông ta khống chế.”
Hạ Băng Khuynh đập chân: “Là em quá ngốc rồi!”
Mộ Nguyệt Sâm âm u liếc cô: “Là rất ngốc!”
“”Hạ Băng Khuynh mếu máo, anh k thể an ủi cô 2 câu sao.
“Cũng k thể trách nha đầu, mưu kế của thầy Lâm sao 1 cô gái có thể nhìn thấu, ông ta nắm bắt đc tâm lý của người khác, hoàn toàn đánh tan phòng vệ cuối cùng của Băng Khuynh, mới thần k biết quỷ k hay ra tay, loại nhẫn nại này,k fai ng thường có thể so đc, may là thầy Quý ra tay giúp đỡ, hậu quả cũng k quá xấu.” Mộ Nguyệt Bạch quay qua trịnh trọng cảm ơn Quý Tu: “Cảm ơn thầy Quý!”
“Tôi chỉ làm chuyện nên làm, k cần cảm ơn.” Quý Tu trả lời bình thản.
Tiêu Nhân ở bên mắt lưu chuyển: “Nói ra thầy Quý cuối Băng Khuynh 2 lần, đại ân như vậy, k nên mời thầy ăn cơm sao?” Vừa nói, cô đánh mắt với Hạ Băng Khuynh:”Đúng k, Băng Khuynh, lần trc cậu tính đi cảm ơn, tiếc là thầy Quý ra nước ngoài mới luôn chưa đi.”
“Uhm, đúng.” Hạ Băng Khuynh phản ứng lại, phối hợp với Tiêu Nhân, mượn cơ hội này quan hệ tốt với thầy Quý, đến lúc đó mặt dày cầu thầy dạy bù: “Thầy Quý, mai đi, mời thầy ăn cơm.”
“Không cần đâu” Quý Tu lễ phép từ chối.
“Cần mà, thầy Qusy nếu k đáp ứng lòng em sẽ k yên, sau này lên lớp sẽ k tập trung.”Hạ Băng Khuynh tích cực thuyết phục.
Quý Tu nghĩ nghĩ: “Vậy đc, thời gian địa điểm thông báo tôi.”
“Dạ đc, dạ đc, nhưng e chưa có số thầy.”
Quý Tu đọc 1 dãy số cho cô.
Hạ Băng Khuynh liền lấy bút viết, nghĩ đến viết của Mộ Nguyệt Sâm luôn để trong túi áo khoác, cô nghiêng quá mở áo khoác của anh, từ trong túi lấy viết ra, viết lại số trên tay.
Động tác của cô liên tục, rất tự nhiên, nhìn trong mắt người ngoài, không nghi ngờ vô cùng thân mật.