1 đêm này, vì nha đầu tim sức đều tiêu hao, chút nữa là bệnh trầm cảm, cô thì tốt rồi, ở nhà nam nhân khác ngủ ngon, còn có bản lĩnh cười với anh.
Hạ Băng Khuynh bị anh dọa nhảy lên, nụ cười liền biến mất: “Mộ Nguyệt Sâm anh có bệnh à, la cái gì, biểu thị phổi anh khỏe anh!”
Mộ Nguyệt Bạch ở ngoài nghe lời này, cười ra tiếng, đi qua, đến bên giường, cong lưng sờ đầu cô: “Bé dễ thương, em k biết, từ nhỏ nó đã có bệnh, lâu lâu sẽ phát bệnh, đừng trách nó.”
“Sao anh đến rồi?” Hạ Băng Khuynh nhìn Mộ Nguyệt Bạch cười với cô, liền nổi da gà.
Đồng thời, cô càng k hiểu, chuyện gì xảy ra.
“A---” 1 tiếng kêu phát ra, tiếng kêu yêu kiều cũng như người từ cửa đi đến bên giường, bóp cổ Hạ Băng Khuynh: “Chồng bạn k thể chơi, sao cậu có thể ngủ chồng tớ, Hạ Băng Khuynh, cậu k có nghĩa khí, tớ liều mạng với cậu!”
“Cậu nghe tớ nói, tớ k biết sao thầy Quý ở đây, tôi k ngủ anh ấy, chỉ ngủ lên giường thôi.”
“Tớ k tin đâu!”
Tiêu Nhân thả lỏng, ở trên giường lăn qua lăn lại.
Hạ Băng Khuynh thật sự bất lực.
Người vào cuối là Quý Tu, bộ dạng bình thản xuất hiện sự đo đỏ k tự nhiên, anh lên trc, nghiêm túc nói: “K đc nói bậy!”
Tiêu Nhân lăn đủ rồi, âm thầm lè lưỡi, từ giường bò dậy.
Cô đứng qua bên Quý Tu, yêu kiều giải thích: “Ông xã, không, không, giáo sư, người ta k cố ý mà, người ta thật sự đơn thuần rất đơn thuần sủng bái thầy mà thôi!”
“” Quý Tu cảm thấy đau đầu.
Hạ Băng Khuynh hoàn toàn có thể tưởng tượng trong lòng thầy Quý có ám ảnh lớn thế nào, tội nghiệp thầy Quý.
Quay qua, thấy Mộ Nguyệt Sâm phát ra ánh nhìn âm độ về phía cô, cùng nụ cười ôn nhu khiến cô nổi da gà của Mộ Nguyệt Bạch, cô lập tức lật chăn ra, bỏ chân còn lại xuống, rời giường thầy Quý.
Cô lén nhìn Mộ Nguyệt Sâm 1 cái, tay cẩn thận chỉ Quý Tu và Tiêu Nhân, sau đó rụt cổ nhanh chóng chạy lướt qua người anh, đến trước mặt Quý Tu: “Thầy Quý đừng giận, Tiêu Nhân k có ác ý” Cô ấy chỉ là háo sắc!
“Đừng xưng bậy với tôi, các em là sinh viên, mà tôi là thầy giáo, cần tôn trọng thầy!” Quý Tu nghiêm túc nói.
“Biết rồi ông xã” Tiêu Nhân cười yêu kiều, sau đó lại giả bộ đột nhiên nhớ ra liền nói:”Ngại quá, lại kêu lộn, thật là quá thuận miệng rồi.”
Hạ Băng Khuynh câm nín, muốn âm thầm bóp chết cô!
Cô thật sự k bỏ qua cơ hội nào mà trêu ghẹo thầy Quý.
“Ra ngoài đi!” Quý Tu từ bỏ giao tiếp cùng họ.
Anh bước ra, Hạ Băng Khuynh trừng Tiêu Nhân, thấp giọng nói: “K đc kêu thầy vậy nữa, cậu xẩu hổ k?”
Tiêu Nhân bĩu môi, cong mông đi theo.
Ngoài phòng khách.
Quý Tu rót nước cho họ.
Mộ Nguyệt Bạch tóm gọn chuyện hôm qua, Hạ Băng Khuynh nghe đến mơ hồ, nhưng k dám chen ngang, chỉ có thể nghĩ lại chuyện tối qua.
“Tôi rất tò mò, thầy Quý tại sao vừa hay lúc đó tìm thầy Lâm?” Mộ Nguyệt Sâm hỏi, mắt sắc như dao.
Quý Tu bình thản: “Trùng hợp k đc xem là chuyện hiếm, tôi vừa hay có chuyện tìm ông ấy, thấy học sinh của mình, cộng thêm tình trạng lúc đó k tốt lắm, sở thích kia của thầy Lâm tôi có nghe qua, tự nhiên, k thể thấy mà k giúp, liền đưa cô ấy đi, vốn muốn thông báo người nhà, nhưng đth bị khóa mật khẩu, tôi chỉ có thể đưa về trc.”