“” Hạ Vân Khuynh nuốt nước miếng, vừa nghe pháp y, còn liên quan đến thi thể, lòng cô bất giác nổi da gà, nghĩ nghĩ, đó nhất định là lão gia vừa xấu vừa nghệch.
Mộ Nguyệt Sâm k có hứng thú biết người tên Quý Tu: “Lão Trần, đưa địa chỉ thầy Quý cho tôi.”
“Tôi đi cho.” Mộ Nguyệt Bạch đi qua.
Tiêu Nhân giơ tay: “Em cũng đi, em cũng đi!”
Cô hình như k ý thức đc, bản thân đang mặc đồ ngủ, mà còn là đồ ngủ có đầy mèo máy.
“Chúng ta cùng đi.” Mộ Cẩm Đình ở bên nói.
Mộ Nguyệt Sâm k có sức phản kháng, lấy địa chỉ từ hiệu trưởng Trần, liền ra ngoài.
Mộ Nguyệt Bạch theo sau.
Tiêu Nhân mặc dép đồ ngủ, cũng chạy theo sau họ.
Lông mi động đậy, đồng tử lưu chuyển, muốn mở mắt, nhưng cực kỳ khó khăn, nhíu mày, nhíu ngày càng sâu, sau thời gian đấu tranh dài, Hạ Băng Khuynh đột nhiên mở mắt.
“Ù” Tiếng ù tai xuyên lên não, đầu đau như xé nát.
Nhìn trần trắng, Hạ Băng Khuynh bị kéo về từ sự thả lỏng, từ từ tập trung.
Cô nhìn 4 phía.
Đây là đâu?
Tường trắng, sàn gỗ, đèn đơn giản, màn cửa trắng đen giao nhau, cùng với người gỗ để trước cửa sổ.
Mà cô đang nằm trên giường, cũng là gỗ, cứng đến dọa người, ga trải màu xanh nhìn là biết giường nam, chắc là tuổi còn lớn nữa, nhìn trang thiết bị, chỉ có lão gia mới nằm giường gỗ.
Chắc k fai là
Giường thầy Lâm!
Hạ Băng Khuynh hít hơi lạnh, vô thức nắm chặt chăn, nhìn đồ trên người ngăn nắp., yên tâm tí.
Ngoài cửa, tiếng bước chân truyền đến.
Cô gấp gáp la lên: “Thầy Lâm sao/”
Bước chân dừng lại, cửa từ từ mở, Hạ Băng Khuynh ngồi dậy, nhìn chằm chằm cửa, đồng thời lật chăn ra.
1 chân dài vừa xuống đất, thấy người đi vào, cô nhất thời như bị điểm huyệt ngây người ở đó.
Đứng đó là nam nhân mặc đồ nhà màu trắng, thon cao, da trắng, đẹp hơn thầy Lâm gấp trăm lần.
“Thầy Quý!” Cô kêu 1 tiếng, hình như k quá xác định.
“Dậy rồi.” Giọng ôn nhu bình thản từ miệng Quý Tu truyền ra, mắt anh nhìn cô cũng bình thản.
“Hả, uh, dậy rồi!” Hạ Băng Khuynh có chút ngốc trả lời, đại não như bị kẹt lại.
“Ding, ding--”
Bên ngoài vang 2 tiếng chuông cửa.
“Tôi đi mở cửa.” Quý Tu nhàn nhạt nói, quay người ra khỏi phòng, đến cửa lớn, mở cửa.
Bên ngoài đứng 3 người.
1 người lạnh lùng, 1 người mang ý cười, người cuối mặc đồ đầy mèo máy.
“Hi, thầy Quý!” Tiêu Nhân vẫy tay với anh, cười ngây ngốc.
Quý Tu nhận ra cô gái trước mắt, cũng nhận ra nam nhân lạnh lùng, lòng đoán đc mục đích họ đến, nghiêng người, nói: “Vào đi.”
Mộ Nguyệt Sâm vào, k khách khí nhanh chóng lướt qua phòng khách, k thấy người, bước chân đến phòng ngủ, thấy 1 căn trong đó mở ra, anh nhanh đi vào, 1 mắt liền thấy Hạ Băng Khuynh ngồi trên giường.
Khoảnh khắc thấy cô, cảm xúc đầu tiên là vui mừng, mà ầm 1 tiếng lòng lại tức giận.
“Mộ Nguyệt Sâm, sao anh đến rồi.” Hạ Băng Khuynh nhìn anh, còn chưa rõ tình hình, cười ngọt với anh.
“Cút xuống cái giường đáng chết đó cho anh!”
Giọng tức giận la lên chấn động trong ngoài.