Thẩm Anh Nhược sắp cập kê, Hữu Ninh đế đã lệnh cho kẻ dưới chuẩn bị, tuy không long trọng bằng Thẩm Hi
Hòa, chỉ tổ chức tại Thẩm phủ chứ khô1ng phải trong cung, nhưng cũng do Lễ bộ, Nội thị tỉnh và Lục cục chủ trì,
đến lúc đó Thẩm Hi Hòa cũng phải có mặt.
Đương nhiên, k0hách mời toàn người quyền quý, nhưng danh sách khách mời trong lễ cập kê của Thẩm Hi Hòa
cần được Hữu Ninh đế và Thẩm Nhạc Sơn phê duyệt, k1hông phải ai cũng có tư cách tham dự, còn Thẩm Anh
Nhược thì khác, nàng ta muốn mời ai cũng được.
Dư Tang Ninh muốn đến dự, ngặt nỗ2i Dư Tang Tử đã đính hôn nên không thể tùy tiện ra ngoài, mà Thẩm Anh
Nhược chẳng thân thiết gì với Dư Tang Tử, đương nhiên sẽ không mời Dư6 Tang Tử. Dư Tang Ninh không thể theo
đuổi tỷ tỷ, đành tự tìm cách.
“Nàng ta… nàng ta còn nghĩ đến chuyện này làm gì?” Bích Ngọc 9thắc mắc.
Mục tiêu của Dư Tang Ninh là hôn sự của Dư Tang Tử cơ mà, Dư Tang Tử không đi, chẳng lẽ Dư Tang Ninh định
nhắm vào Chiêu vương điện hạ?
Nhất thời Thẩm Hi Hòa cũng không đoán được ý đồ của Dư Tang Ninh, ngay cả việc nàng ta muốn tham gia lễ cập
kê của Thẩm Anh Nhược cũng chỉ là suy đoán của Thẩm Hi Hòa. Xưa nay nàng không muốn phí nhiều tâm tư cho
những người không quan trọng.
Có điều Thẩm Hi Hòa không ngờ về đến phủ lại thấy có người đang đợi mình.
Ảnh chiều tà chỉ rọi sáng được phân nửa quận chúa phủ, nửa còn lại chìm trong bóng tối. Một bóng hình yểu điệu
đang đứng trong góc tối trước cổng. Nàng ta mặc y phục sặc sỡ đặc trưng của vương thất Thổ Phồn, khác biệt hoàn
toàn với nữ lang trong Kinh, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Thẩm Hi Hòa thong thả đi đến cổng, đứng đối diện với Nghiêu Tây công chúa.
“Công chúa” Thẩm Hi Hòa làm lễ trước.
Nghiêu Tây công chúa cũng đáp lễ, xem ra nàng ta cũng thông thạo lễ nghi của người Hán, hắn là đã chuẩn bị chu
đáo cho việc hòa thân. Nghiêu Tây nói: “Quận chúa, ta có vài lời muốn nói với quận chúa”
Thẩm Hi Hòa phần nào đoán được mục đích của nàng ta, trầm ngâm thoáng chốc rồi gật đầu đồng ý, mời Nghiêu
Tây công chúa vào phủ.
Hai người bước vào gian ngoài dùng để tiếp khách, Thẩm Hi Hòa báo người hầu chuẩn bị trà nước, Nghiêu Tây
công chúa nhìn quanh rồi chợt cất tiếng: “Ta muốn trò chuyện riêng với quận chúa đôi câu”
Thẩm Hi Hòa liếc mắt ra hiệu cho Trân Châu, Trân Châu bèn dẫn mọi người nối đuôi nhau đi ra ngoài. Trong
phòng chỉ còn lại Thẩm Hi Hòa và Nghiêu Tây công chúa.
“Mong quận chúa hỗ trợ ta gả vào Đông cung” Nghiêu Tây công chúa đứng dậy quỳ lạy Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa cũng đứng lên, đỡ Nghiêu Tây công chúa dậy: “Công chúa thông cảm, ta không giúp gì được.”
“Quận chúa, Thái tử điện hạ là Thái tử, sớm muộn gì cũng sẽ nạp phi. Đông cũng không thể chỉ có mình quận
chúa” Dù là thiên triều hay Thổ Phồn thì bậc vương giá không bao giờ chỉ có một người thê thiếp, “Nếu được gả
vào Đông cung, chắc chắn ta sẽ tôn kính quận chúa, không tranh giành sủng ái. Quận chúa nên nhớ dù ta có sinh
được hoàng tử thì cũng không có quyền kế thừa ngôi vị”
Nàng ta cần người giúp đỡ, Thẩm Hi Hòa cần thanh danh rộng lượng, đôi bên có thể cùng có lợi.
Nhưng Nghiêu Tây công chúa không hiểu Thẩm Hi Hòa, nàng không cần thanh danh. Tuy Thẩm Hi Hòa không
phải người ghen tuông nhưng sẽ không lợi dụng Tiêu Hoa Ung để nâng cao danh tiếng của mình mà không màng
đến cảm nhận của hắn.
Nếu là người khác, dù có thật lòng yêu Tiêu Hoa Ung đi nữa thì cũng sẽ dao động trước đề nghị của Nghiêu Tây
công chúa.
Trong quan niệm cố hữu của nữ lang, đàn ông bình thường đã tam thê tứ thiếp huống chi là Thái tử. Đã biết thế
nào sau này cũng phải thờ chung một chồng với người khác, cớ sao không chọn người có lợi nhất cho mình?
Hôm nay, Nghiêu Tây công chúa cầu cạnh nàng, đồng nghĩa với việc thiếu nàng một món nợ ân tình sâu nặng, vả
lại đằng nào con của nàng ta cũng không thể nổi ngôi, sau này ắt sẽ nghe lời nàng răm rắp. Giả dụ Tiêu Hoa Ung
nạp thêm thị thiếp, Thẩm Hi Hòa cũng có thể bắt Nghiêu Tây ra mặt chèn ép bọn họ, còn mình vẫn uy nghi chễm
chệ trên ngôi cao, duy trì hình tượng Thái tử phi hiền lương mẫu mực, không dính dáng gì đến những mánh khóe
thấp hèn.
“Mời công chúa về cho” Thẩm Hi Hòa đuổi khách.
Nghiêu Tây công chúa nhìn Thẩm Hi Hòa chòng chọc với vẻ hoang mang. Nàng ta đã chủ động tìm đến đây, ngỏ ý
đầu nhập dưới trướng, không hiểu sao Thẩm Hi Hòa lại thờ ơ.
“Quận chúa yêu điện hạ ư?” Nghiêu Tây công chúa thử thăm dò.
“Chuyện của ta không liên quan gì đến công chúa” Thẩm Hi Hòa không trả lời.
Nghiêu Tây công chúa không chịu đi, do dự một lát rồi cắn răng nói: “Ta chỉ cần danh phận thôi cũng được.”
Nếu Thẩm Hi Hòa không muốn chung chồng với người khác, nàng ta cam chịu làm một thị thiếp hữu danh vô thực
trong Đông cung. Gả cho Thái tử đương triều đồng nghĩa với việc sau này sẽ thành phi tử của Hoàng thượng, nàng
ta mong rằng gia tộc Hạ Trát sẽ vì thế mà kiêng kỵ, không dám hãm hại đệ đệ của mình.
Chừng nào nàng ta còn giữ được địa vị tại thiên triều, chừng ấy gia tộc Hạ Trát sẽ không dám soán ngôi, bằng
không thiên triều sẽ có cớ xua quân tấn công Thổ Phồn.
Thẩm Hi Hòa thoáng tỏ vẻ Kinh ngạc, không ngờ Nghiêu Tây công chúa có thể làm được đến mức ấy. Nàng tin
rằng vẻ chân thành tha thiết của nàng ta vào giờ phút này là thật lòng thật dạ, nàng ta chỉ muốn tìm chỗ dựa.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hi Hòa bỗng nảy ra một ý: “Công chúa có nghe nói Thái tử ốm đau bệnh tật, sợ rằng sẽ ảnh
hưởng đến tuổi thọ không?”
“Điện hạ chỉ giả vờ thôi” Nghiêu Tây công chúa lập tức phản bác, không hề giấu giếm Thẩm Hi Hòa, “Ta từng gặp
điện hạ ở Thổ Phồn, điện hạ không chỉ mưu trí hơn người mà còn có võ nghệ cao cường, chẳng giống gì với lời đồn
trong Kinh”
Thì ra nàng ta chỉ tình cờ gặp gỡ, Thẩm Hi Hòa đã hiểu rõ sự tình, bèn nói: “Quả thật điện hạ không bị bệnh, nhưng
lại trúng độc, cho đến nay ta và hắn vẫn chưa tìm được thuốc giải. Dăm ba năm nữa mà vẫn không có thuốc giải thì
lời đồn sẽ thành sự thật.”
Nghiêu Tây công chúa khẽ nhíu mày, nhìn Thẩm Hi Hòa với vẻ đăm chiêu, phân vân không biết nàng nói thật hay
nói dối.
Thẩm Hi Hòa thản nhiên nhìn thẳng vào mắt nàng ta.
Nghiêu Tây công chúa không phân biệt được thật giả, dứt khoát hỏi: “Sao cô lại nói ta biết chuyện này?”
“Ta muốn công chúa biết Thái tử điện hạ không phải lựa chọn tốt nhất dành cho cô.” Thẩm Hi Hòa thong dong
đáp, Thái tử điện hạ không phải Hoàng thượng, nếu Đại luận của các người muốn soán ngôi thì dù công chúa có gả
vào Đông cung, ông ta cũng sẽ âm thầm thông đồng với các hoàng tử khác để giành được hoàng quyền.
Nếu Thái tử điện hạ thất bại trong cuộc chiến dẫn đến ngai vàng..” Nói đến đây, Thẩm Hi Hòa cười nhạt một tiếng
rồi sửa lời, “Không, hắn sẽ không thua, nhưng rất có thể sẽ rút lui giữa chừng”
Nếu Tiêu Hoa Ung tìm được thuốc giải,ngai vàng sẽ thuộc về hắn mà không còn nghi ngờ gì nữa.Dù Thẩm Hi Hòa không muốn
Tiêu Hoa Ung gặp bất trắc gì,nhưng cũng không dám chắc bọn họ có thể tìm được thuốc giải.
“Cô muốn ta.”Nghiêu Tây công chúa hiểuýThẩm Hi Hòa trong nháy mắt.
Hoàng Thái tử chưa chắc đã đăng cơ,không phải lựa chọn tốt nhất,mà các hoàng tử khác cũng thế.Biện pháp hay nhất là gà cho
Hoàng thượng,người đang ngồi trên ngai vàng.
Nàng ta có thể vì quyền lợi mà cam chịu làm một thị thiếp hữu danh vô thực trong Đông cung,cớ sao không thể gả cho một người lớn
tuổi hơn nhiều so với mình như Hữu Ninh để chứ?