"Làm gì đấy Ân Vô Chấp?". Tiếng gọi của đám bạn khiến Ân Vô Chấp hoàn hồn. Khương Ngộ vẫn còn đang há miệng chờ đút, cậu bèn nhét hộp kem vào tay y, nghiêm mặt: "Tự ăn".
Cậu nghi mình có vấn đề rồi.
Sao tự dưng lại nghĩ đút cái đồ lười kia ăn là chuyện đương nhiên.
Còn cả "kí ức" chợt lóe lên một cách chân thực khó tả kia nữa.
Điên à. Nhất định là ảo giác.
Khương Ngộ thất vọng nhìn hộp kem kia, do dự một hồi rồi nhắm mắt nằm luôn ra ghế.
Dù sao cũng là đi chơi trốn nên thời gian của Ân Vô Chấp có hạn, cậu nhanh chóng chào tạm biệt đám bạn kia rồi lại chạy ra chỗ Khương Ngộ, vừa thở hồng hộc vừa cầm cặp y lên: "Về thôi".
Khương Ngộ không nhúc nhích.
Ân Vô Chấp bĩu môi: "Đừng bảo cậu lại đòi tôi cõng nữa đấy".
Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
Khương Ngộ nhìn cậu, trên mặt viết đầy những chữ: Thế mới phải.
Người kéo y tới đây là Ân Vô Chấp, người lôi y ra làm bia đỡ đạn cũng là Ân Vô Chấp, Ân Vô Chấp không cõng y thì bảo y tự bước à.
Ân Vô Chấp nhìn đồng hồ đeo tay, cuối cùng vẫn lo bị phụ huynh phát hiện nên đành ngồi xổm xuống: "Mau lên".
Hắn cau mày, thầm nghĩ: Chỉ một lần này thôi, lần sau không lấy cớ thế nữa.
Giọng nói yếu ớt của Khương Ngộ vang lên: "Cậu muốn tôi tự trèo lên à".
Ân Vô Chấp: "?". Không thì sao nữa???
Nhưng cơ thể cậu lại tự lùi về sau, hai tay đỡ hông Khương Ngộ, để y nằm lên lưng mình.
Như thể động tác ấy đã được lặp đi lặp lại vô số lần.
Ân Vô Chấp cõng y lên, hai bên vai còn đeo hai cái cặp, nét mặt chợt hoảng hốt.
Chuyện gì đây, cái gì thế này, lẽ ra cậu phải nhắc cho đồ lười kia biết là không phải ai cũng có quyền trèo lên lưng cậu chứ.
Ân Vô Chấp bắt xe về tới cổng khu nhà để vờ như đã đi bộ về. Cậu đưa tay kéo Tang Phê xuống, y lại mềm nhũn ngả vào người cậu.
Ân Vô Chấp đẩy y ra, Khương Ngộ chầm chậm ngã xuống.
Rồi rơi vào vòng tay quen thuộc.
"Bao lớn rồi mà còn động tí là ngã". Cả người lơ lửng, có ai bế y lên.
Khương Ngộ từ bé đã lười ì ra, những trưởng bối và cả những ai lớn hơn tuy cùng thế hệ hầu như đã từng bế y cả rồi, trong số đó có cả người anh họ này của Ân Vô Chấp.
Năm nay Khương Ngộ đã mười mấy nhưng vì biếng ăn nên vừa gầy vừa bé, các anh lớn chỉ hơn y có tí tuổi cũng bế được y lên dễ như bỡn.
Ân Vô Chấp vô thức nhìn anh họ mình với biểu cảm kì lạ: "Anh bế cậu ta làm gì?".
"Thấy dì Văn bảo em với A Ngộ đi bộ về nhà nên anh nghĩ nhóc này không chịu nổi đâu, đang định ra cổng xem thì không ngờ lại chạm mặt hai đứa thật". Anh họ sải bước quay về. Ân Vô Chấp bé hơn nên không cao bằng hắn, vác mỗi cặp một bên vai mà đuổi theo, vô thức nhìn Khương Ngộ nằm trong lòng hắn.
Anh họ cũng cúi đầu nhìn gương mặt đáng yêu trong ngực mình, cười khẽ: "Sao nhóc này cứ như hồi còn con nít vậy nhỉ, bế lên rồi đung đưa mấy cái là ngủ ngay".
"...". Nét mặt anh sao cứ quai quái thế.
Ân Vô Chấp nửa tin nửa ngờ, chẳng biết nghĩ tới chuyện gì mà sắc mặt càng lúc càng kì lạ.
"Để cậu ta tự đi đi".
"Vài bước là đến ấy mà".
Vài bước sau, Ân Vô Chấp nói: "Đến cửa nhà cậu ta rồi".
"Hình như ngủ say rồi, để anh tiện thể đưa nó vào phòng luôn".
Ân Vô Chấp đen mặt vào theo, tỏ vẻ khó chịu: "Cậu ta có còn bé nữa đâu, anh không thể bế cậu ta như hồi xưa mãi được".
"Chẳng sao, chẳng sao".
Cha mẹ Khương Ngộ không có nhà. Anh họ thuận lợi bế y lên tầng rồi đặt xuống giường, lại còn chu đáo đắp chăn cho y, nhéo bầu má mềm mềm một cái: "Dễ thương thật".
Khương Ngộ đã ngủ tít mắt rồi.
Ân Vô Chấp quăng cặp y xuống đất một cái "rầm" thật to.
Tối ấy, tiếng gõ bàn phím lạch cạch vang lên trong căn phòng nào đó, một hàng chữ xuất hiện trên diễn đàn hỏi đáp: Nam sinh viên bế học sinh trung học mười bốn tuổi lên giường rồi khen "Dễ thương thật" thì có ngụ ý đặc biệt gì không?
Hôm sau Ân Vô Chấp xuống nhà mà anh họ vẫn còn ở đó, cha Ân nói: "Đúng lúc anh mày đang có việc gần trường chúng mày, hôm nay để nó đưa mày với A Ngộ đi học đi".
Cậu cảnh giác đáp: "Không cần đâu ạ".
Anh họ nói: "Không phải ngại đâu, anh tiện đường ấy mà".
Ân Vô Chấp: "Em không muốn ngồi chung xe với Khương Ngộ".
Anh họ nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ, mẹ cậu hỏi: "Sao thế, con với Khương Ngộ cãi nhau à?".
Cha cậu đáp: "Không thể nào, A Ngộ không tốn sức làm thế đâu".
"Tóm lại là". Ân Vô Chấp nói với anh họ. "Hay anh đưa em đi học là được rồi, còn Khương Ngộ thì để tài xế đưa đi".
Bữa sáng kết thúc, cậu lên tầng lấy cặp sách, mẹ Ân lo lắng: "Không biết hai đứa nó có chuyện gì nhỉ".
Cha Ân nói: "Hai nhà gần gũi với nhau, đừng để xích mích giữa đám trẻ con làm ảnh hưởng".
"Có vẻ A Chấp cũng không muốn khai thật đâu". Mẹ Ân nói với anh họ. "Hay cháu cứ đưa mỗi A Ngộ đi rồi tiện thì hỏi nó xem có chuyện gì, trò chuyện với nhóc ấy thì dễ hơn với A Chấp nhiều".
Vì hai nhà cách nhau rất gần nên Ân Vô Chấp và Khương Ngộ vẫn luôn đi chung một xe, đương nhiên, thi thoảng cũng có lúc Ân Vô Chấp tự dưng nổi hứng đến trường bằng xe đạp.
Mười phút sau, Khương Ngộ chậm rì rì xuất hiện trên hàng ghế sau của xe anh họ.
Anh họ hỏi y ăn sáng ra sao, hỏi thêm mấy câu xem chuyện nhà thế nào, cuối cùng mới bóng gió: "A Chấp ở trường có gì khác mọi khi không em?".
Khương Ngộ: "Không ạ".
"Vậy dạo này hai đứa thế nào?".
Dường như Khương Ngộ đã hiểu ra điều gì: "Thế nào".
Anh họ đành nói thẳng: "A Chấp bảo không muốn đi chung xe với em, cha mẹ nó lo chẳng biết hai đứa có cãi nhau không".
Khương Ngộ: ".".
Bạn trai cũ càng ngày càng quá đáng, còn dám chê y nữa chứ.
Tới nơi, anh họ dừng xe rồi bước xuống mở cửa cho Khương Ngộ, vừa xoa đầu y vừa đưa y vào tận cổng, dặn dò: "Hai đứa em lớn lên cùng nhau từ hồi còn bé tí, có gì thì phải nói chuyện cho đàng hoàng. Nếu A Chấp gắt gỏng với em thì nhớ phải nói cho cha mẹ nó biết chứ đừng chấp nhặt".
Ân Vô Chấp đến muộn hơn Khương Ngộ mấy phút, vừa xuống xe đã thấy chàng sinh viên cao lớn khom lưng xoa đầu nhóc học sinh trung học nhỏ con, chẳng biết đang ghé sát vào nhau mà thì thà thì thụt cái gì, cuối cùng hắn còn tiễn đồ lười kia đi với điệu bộ rất thân mật.
Cậu vọt tới trong thoáng chốc, tông một phát thật mạnh vào thắt lưng anh họ.
Anh họ không kịp đề phòng nên lảo đảo suýt ngã, thấy đứa em vội vội vàng vàng chạy vào trường như thể hoàn toàn không nhận ra mình thì mắng: "Thằng chó con".
Thằng chó con bắt kịp Khương Ngộ, lấy vai đụng nhẹ vào vai y, hỏi với vẻ bất mãn: "Sao không đợi tôi đi cùng?".
Khương Ngộ hơi nghiêng ngả, Ân Vô Chấp nhân cơ hội đỡ lấy y, nhưng y vẫn đi tiếp mà nét mặt không hề đổi sắc.
"Cậu còn bơ tôi nữa cơ à". Ân Vô Chấp quàng lấy cổ y, Khương Ngộ bị ép chúi mặt vào ngực cậu, mùi sữa tắm thơm mát quanh quẩn bên chóp mũi. "Tôi bảo cậu rồi, cậu đang ở tuổi này thì phải thân thiết với những bạn cùng lứa đơn thuần như tôi ấy, tránh xa mấy người lớn phức tạp nham hiểm ra, hiểu không?".
Khương Ngộ: "Cậu bệnh à".
"Cậu bảo ai bệnh?".
Y ủ rũ cúi đầu: "Bỏ ra".
Ân Vô Chấp thấy y khó chịu thật thì buông tay. "Nói chung là chắc chắn tôi sẽ không hại cậu, đi thôi, lên tầng nào".
Lớp họ ở tầng hai. Hồi trước Ân Vô Chấp ít khi động đến Khương Ngộ, y tự đi cũng chẳng sao, nhưng hôm nay bị níu một cái là cảm giác chẳng còn bao nhiêu sức.
Ân Vô Chấp đeo cặp một bên vai, dừng lại ở khúc quanh mà nhìn y: " Nhanh lên nào".
Khương Ngộ mệt chết đi được, chẳng muốn cử động chút nào.
Y ngồi xổm xuống trước cầu thang, chậm rãi bấm bấm đồng hồ thông minh mấy lần.
Một bạn học sinh khác trạc tuổi họ nhanh chóng chạy từ trên tầng xuống, băng qua Ân Vô Chấp mà tới chỗ Khương Ngộ: "Cậu sao rồi?".
Khương Ngộ rầu rĩ đáp: "Không đi nổi".
Bạn nam đó kéo y dậy, cầm hai tay y đặt lên vai mình dưới ánh mắt trợn trừng của Ân Vô Chấp, hơi cong người rồi cõng y lên cầu thang từng bước một.
Ân Vô Chấp đuổi theo cản lại, cái cặp va vào tường: "Mấy cậu làm gì đó?".
"Còn làm gì nữa". Bạn nam kia đáp. "Ăn lộc vua thì phải giúp vua, cậu ta trả tiền thì tôi cõng cậu ta, làm sao?".
"Nhanh tránh đường đi, sắp đến giờ học rồi".
Bạn nam đó vác Khương Ngộ tới cách lớp học vài mét rồi nhanh chóng quay lại lớp mình.
Y vào chỗ đúng lúc chuông reo.
Ân Vô Chấp quăng cặp xuống bàn, thẫn thờ ngồi xuống bên cạnh rồi hỏi: "Các cậu bắt đầu qua lại từ lúc nào đấy?".
Khương Ngộ cứ thế nằm đè lên cặp hắn, bắt đầu sạc pin.
Y ườn ra tới tận khi giờ truy bài kết thúc.
Ân Vô Chấp cũng chẳng ngó tới sách vở, vò đầu bứt tai mãi mà vẫn không được Khương Ngộ ngó ngàng.
Giờ nghỉ trưa tới rất nhanh.
Trường có kí túc xá cho học sinh nghỉ trưa, Ân Vô Chấp tương đối năng động nên bình thường sẽ cùng bạn đi ăn rồi đi đá bóng. Cuộc sống của hắn và Khương Ngộ ngày trước đúng là có cách biệt rất lớn.
Nhưng hôm nay hắn ở lại thêm một lúc.
Chuông tan học reo vang, bao nhiêu người đi cả rồi mà Khương Ngộ vẫn còn đang ngủ.
Ân Vô Chấp khoanh tay trước ngực, nhíu mày. Chuyện cậu không ngờ đến lại tiếp tục xảy ra.
Một bạn nam đứng ngó nghiêng trước cửa, thấy trong lớp vẫn còn người thì bỏ đi.
Chốc lát sau, cậu ta quay lại.
Chỉ còn Ân Vô Chấp và Khương Ngộ ngồi đó.
Cậu ta do dự mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà gọi một tiếng: "Khương Ngộ".
Khương Ngộ mơ màng ngẩng dậy, cậu ta vẫy vẫy tay với y: "Tôi vào trong nhé?".
Y nhìn xung quanh, mọi người đi hết rồi, nhưng bạn trai cũ bình thường chẳng thấy bóng đâu mà hôm nay vẫn còn lù lù bên cạnh.
Tuy Khương Ngộ nghĩ kiểu cõng nhau rình rang này không nên để xuất hiện trước mắt mọi người khắp trường, nhưng bạn trai cũ thì không được tính là người mà. Y đáp: "Ừ".
Bạn nam kia nhanh chóng bước vào, nói với Ân Vô Chấp: "Phiền cậu tránh đường".
Ân Vô Chấp chần chừ đứng lên.
Cậu trợn mắt nhìn cậu ta lanh lợi dọn bàn học cho Khương Ngộ, xếp sách vở gọn gàng vào trong cặp rồi ngồi xổm xuống trước mặt y: "Đi nào".
Khương Ngộ tỉnh bơ nằm lên lưng cậu ta.
Trong nháy mắt đó, Ân Vô Chấp chợt nhớ tới vài mẩu tin vắn mình đọc được trên báo tường.
Người ta viết rằng vài học sinh giấu tên tốt bụng nọ thường lén giúp đỡ bạn cùng lớp có vấn đề sức khỏe, giúp mua cơm, cõng lên tầng, thậm chí còn đưa bạn đó về kí túc xá ngủ trưa.
Lúc ấy cậu còn tưởng đó là tình bạn đẹp cảm động thấu trời.
À. Thì ra.
Dơ bẩn!