Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Tử Tình không ngờ ông trời lại nhanh chóng nghe lời cầu nguyện của nàng như vậy.

Sau cơm chiều, Tử Tình đang chuẩn dắt Tử Thọ đi thì nghe Tăng lão gia tử nói: “Tử Tình, đi gọi nương của con ra đây, bàn bạc chuyện ở riêng.”

“Riêng cái gì mà riêng?Ông già rồi nói nhảm à?”

“Không phải là ta muốn ở riêng, mà hai đứa con trai đều muốn phân ra ngoài, mà ngươi gấp cái gì, ta tự có chủ trương của ta.”

“Dù sao ta cũng không đồng ý phân nhà, không phải nói chờ hai nữ nhi cưới chồng xong mới cho ở riêng sao? Hôm nay ông bị gì mà muốn bàn ở riêng thế hả?” Điền thị vẫn lo lắng cho hai nữ nhi.

“Nương đừng vội, việc này chỉ thương lượng thôi mà? Sẽ không để muội muội thiệt thòi.” Tăng Thụy Tường vẫn không muốn để Điền thị oán trách.

“Ý kiến của ta là nên ở riêng đi, cũng không giàu có gì mà lại nuôi dưỡng cả một gia đình lớn thế này, sớm hay muộn đều ở riêng, vậy thì cứ sớm ở cho khỏe, đỡ xảy ra mâu thuẫn.” Tăng Thụy Khánh giải quyết dứt khoát, dù sao cũng là lão đại (con trưởng, con cả).

“Hạ Ngọc và Thu Ngọc đi dọn dẹp đi, để đại tẩu ngồi đây, Tử Tình gọi nương nhanh đi con.”

Tử Tình nhanh chóng chạy đến phòng Thẩm thị: “Nương, a công (ông nội) nói muốn thương lượng chuyện ở riêng, bảo nương qua đó.”

“Thật vậy à, tốt quá, bồ tát phù hộ, rốt cục cũng được ở riêng .”

“Nương, có phải nương vui quá hóa rồ không, con hết bệnh cũng là bồ tát phù hộ, mà chuyện muốn ở riêng cũng là bồ tát phù hộ, bồ tát rãnh lắm ạ?”

“Xin bồ tát tha cho con gái con nhỏ tuổi non dại.”

“Nương có đi không?”

“Nương không đi, gấp cái gì chứ, nhiều năm như vậy nương đã biết nhiều chuyện, tranh giành tài sản cũng không được cái gì đâu, đã thế chỉ mang bực vào mình thôi. Cứ phân nhà cho khỏe. Tất cả đều nghe theo cha con.” Không ngờ Thẩm thị lại có trí tuệ đến vậy.

Vì thế, Tử Tình nhanh chóng chạy đi, báo cho mọi người biết là nương sẽ không đến, tất cả đều để người lớn làm chủ. Trên mặt mọi người đều là kinh ngạc, không thể tin.

“Hừ, còn bày đặt giả nhân giả nghĩa, nếu ả không nói bóng nói gió thì nhà này sao phải phân.” Điền thị lòng tràn đầy oán niệm, nói thầm.

“Được rồi, nói chính sự đi. Trước tiên là nói qua về của cải nhà ta, phòng ở chỉ có từng này, cũng không thể phân chia cái gì, ta đoán gia đình lão nhị (con thứ hai = cha Tử Tình) muốn xây nhà khác, ta có một miếng đất trong thôn, tuy không có nhà cửa, nhưng cũng tiện lợi, thôi thì cho lão nhị, nếu ngươi đồng ý thì cứ chuyển đến đó, đương nhiên là tiền xây nhà ngươi tự chịu. Còn phần đất tổ tiên ở đây thì sẽ để lại cho lão đại gia. Còn về ruộng đất, trong nhà ruộng có 3 mẫu ruộng nước, hai mảnh ruộng cạn, một mảnh một mẫu, một mảnh 2 mẫu, đất hoang 6 mẫu, theo ý ta thì một mẫu ruộng nước bằng bốn mẫu đất hoang, hai mẫu ruộng nước kia thì bằng hai mảnh ruộng cạn, ruộng nước vốn nối liền nhau nên không thể chia năm xẻ bảy. Ta cũng sắp năm mươi tuổi, thân thể nương các ngươi không tốt, không làm hết việc được, không quá hai năm nữa thì hai muội muội các ngươi cũng sẽ xuất giá, chúng ta sẽ không bắt các ngươi nuôi nấng gì. Chúng ta sẽ tự trồng các loại rau dưa, còn trâu thì các ngươi thay phiên nhau mà dùng, nông cụ mỗi nhà một nửa. Thụy Khánh, ngươi là con trưởng, đến lúc đó thì cho ngươi trước chọn, Thụy Tường có ý kiến không?”

“Không có thưa cha.” Tăng Thụy Tường nhanh chóng tỏ thái độ, Chu thị lại là một mặt vui mừng, Điền thị và hai người con thì sốt ruột. Tăng Thụy Khánh vẫn mặt đen.

“Không có là tốt, bây giờ nói tới trọng điểm, các ngươi cũng biết, thân thể nương và nhị muội các ngươi không tốt, nhất là nhị muội, tiền thuốc men hằng năm không phải con số nhỏ, vì thế mấy năm nay trong nhà cũng không còn là bao nhiêu, về sau các ngươi phải đưa cho chúng ta một năm mười lăm lượng bạc, cộng thêm hai thạch lúa ( một thạch lúa tầm 90 kg ), mỗi nhà một nửa, thế nào? Nếu đồng ý, nhà này có thể chia ra.”

“Cha, con cả làm một năm tổng cộng chỉ có mười lượng bạc, từ nhỏ lại vì cái nhà này làm bao nhiêu việc, không có thời gian đọc sách, lão nhị đọc sách nhiều năm như vậy, dùng nhiều bạc trong nhà, đứa nhỏ cũng nhiều, đương nhiêu phải ra tiền nuôi cái nhà này nhiều hơn, với lại làm ra tiền hơn chúng ta, sao hai nhà lại chia đều được? Thế nào cũng phải bỏ ra gấp đôi chúng ta, cũng phải cho nhà chúng con để lại chút tiền để nuôi gia đình chứ.” Chu thị mặc kệ.

Tăng Thụy Tường nghe xong liền ảm đạm, biết là không dễ chia nhà thế mà.

Tăng lão gia ngẫm nghĩ một lát, hỏi: “Lão nhị, ý ngươi thế nào?”

“Con nghe lời cha.” Xem ra Tăng Thụy Tường đoán trước thật chuẩn, tối hôm qua đã đoán phải bỏ ra 12 lượng.

“Lão đại, ngươi là con trưởng, ngươi nói đi?”

“Cứ vậy đi, ta muốn hai mẫu ruộng nước, hai mẫu ruộng cạn, bạc ta bỏ 5 lượng, lúa để ta bỏ ra, dù sao thì gia đình ta bây giờ cũng ít người, đủ ăn. Lão nhị, ngươi thấy được không? Đừng bảo đại ca khi dễ ngươi, đại ca chỉ có từng ấy thôi.” Tăng Thụy Khánh mở miệng, cơ bản đã kết luận .

“Dựa vào cái gì, đó là một thạch lúa, một cân cũng được ngũ văn tiền, một thạch lúa không phải tám chín trăm văn, gần một lượng đó.” Chu thị cảm thấy mệt .

“Ta không có ý kiến, nghe theo đại ca .”

“Lão bà tử, ngươi cảm thấy thế nào? Đủ dùng không?”

“Đủ cái gì mà đủ, trước kia có hơn ba mươi lượng bạc cũng không để dành được xu nào, mà ông cũng không phải không biết, trong nhà rất khó khăn, trong vườn cũng có trồng được cái gì đâu, bệnh của nhị nha đầu tình ngươi cũng không phải không hiểu được, nữ nhi số khổ của ta, nương không có gì để nuôi con rồi.” Điền thị vừa nói, Hạ Ngọc cùng Thu Ngọc lập tức nức nở, ba mẹ con ôm nhau khóc òa lên.

“Có chuyện gì thì từ từ nói, ầm ĩ cái gì? Ngươi là nương của bọn nó, chẳng lẽ ngươi nói bọn nó không nghe à.” Ông nội đúng là bụng dạ đen tối, trước kia mình còn chẳng phát hiện.

“Vậy một năm đưa thêm 5 lượng bạc, hai nữ nhi còn phải xuất giá, sau khi xuất giá xong thì không cần đưa 5 lượng này nữa.” Vì nữ nhi tiền đồ, Điền thị cũng không sợ đứa con lớn nhất của bà.

“Cái gì, chỉ có bốn miệng ăn, mười lăm lượng bạc còn chưa đủ, muốn hai mươi lượng, nhà chúng ta 7 người, đưa xong còn 5 lượng, đại ca nhị ca còn đến trường, ngay cả phòng ở còn chưa có.” Tử Tình thật sự nhịn không được mà than thở. Tử Phúc sợ tới mức chạy nhanh kéo tay nàng, ý bảo nàng đừng lên tiếng, nhưng đã muộn.

Chu thị nghe xong, chạy nhanh nói tiếp: “Ngay cả đứa bé 5 tuổi cũng đều có ý kiến. Tử Bình, con thật ngốc giống mẹ con, dại dột chỉ biết làm việc vì cái gia đình này, đáng chịu khổ mà.”

Tăng lão gia tử trừng mắt nhìn Tử Tình một cái, không quan tâm nàng. Nhìn về con cả.

“Thụy khánh, con thấy sao?”

“Cha, nói thật, nếu lại bỏ thêm 5 lượng thì quá khó khăn, dù là nhà ta hay nhà lão nhị cũng thế, nếu không thì như vậy, ta bỏ 1 lượng, lão nhị bỏ 2 lượng là 3 lượng, cả nhà chấp nhận thế không?”

Cái này mà bảo là không khi dễ á, hèn gì Thẩm thị không ra đây, kẻo lại mang tức giận về mình.

“Lão bà tử, ta thấy cứ vậy đi. Nếu các con không còn ý kiến gì thì ngày mai tìm lí trưởng (giống như trưởng thôn) cùng với ít người trong dòng họ, chia hộ khẩu ra ngoài để nhà lão nhị còn chuẩn bị phòng ở. Hơn một tháng nữa là tết rồi, cứ tạm vậy qua tết rồi lại chia nhà đi. Lúa giống và hạt cải dầu chia đều cho mỗi nhà, tự mà quản lý. Sang năm, nhà lão đại gia thu cải dầu thì đưa cho chúng ta mười cân dầu, về sau thì không cần . Các ngươi còn ý kiến gì không?”

“Thế heo và gà phân chia thế nào? Chúng ta đã vất vả hơn 1 năm để nuôi.” Chu thị vẫn không cam lòng.

“Phân cái gì mà phân, ta cùng nương của ngươi không biết nuôi sao? Đất trồng rau một nhà đều cho các ngươi rồi, lão nhị gia cũng chuyển ra ngoài. Vậy cho mỗi nhà một con gà mái.” Tăng lão gia tử quyết định rất nhanh vào thời điểm mấu chốt, không chút do dự.

Tử Tình thấy quái lạ là việc ông luôn miệng muốn gia đình mình chuyển đi là có ý gì? Nếu thật tình suy nghĩ cho nhà mình thì cũng nên cho chút bạc để lập nhà lập cửa chứ? Mấy năm nay lão cha có dành vốn riêng à? Không giống! Mà có để dành thì Điền thị cũng không để yên, vả lại, còn có Chu thị khôn khéo, lúc nào cũng nhìn chằm chằm, hai cái cô cô cũng không phải người thiện lương gì. Không có vốn riêng thì lấy cái gì mà xây nhà? Vấn đề này có chút khó hiểu. Tý nữa về hỏi nương vậy.

Tử Tình thấy chuyện lớn đã giải quyết, liền dắt Tử Thọ về trước. Đem mọi chuyện kể với Thẩm thị.

“May mà nương đã dự đoán trước, không đi để chịu cơn giận không đâu, mấy năm nay nay chúng ta có được cái gì đâu chứ? Sao cha con không về?”

“Nương, chúng ta có vốn riêng à? Nếu không thì nhà ta xây phòng kiểu gì đây?” Tử Tình hỏi.

“Con đúng là bà quản gia. Đã ở riêng rồi thì nương nói cho con biết, năm đó khi nương lấy chồng, ông ngoại con vẫn còn sống, gia cảnh khấm khá, ngoại con cho nương hai mươi lượng bạc làm sính lễ, nương luôn luôn không dám đụng vào bạc này, chờ ở riêng sẽ xây cái phòng. Bây giờ nhà bên ngoại con không còn khấm khá như trước, ba người ca ca của nương đã riêng, cũng may tiểu cậu của con có công việc không tệ, nương tử nó cũng rất tốt, trợ cấp cho ngoại con ít nhiều. Nương đoán là ông bà nội của con cũng đang tính kế để ta về nhà mẹ đẻ mượn tiền.”

Đang nói, Tăng Thụy Tường mang theo các con trở lại, bàn chuyện ngày mai, sau khi phân hộ khẩu xong sẽ đi coi mảnh đất kia, thừa lúc nhàn rỗi thì mời người xây nhà.

“Phụ thân, chúng ta có bạc để xây nhà, bà ngoại cho. Chúng ta sẽ xây nhà thật là to.” Thật ra Tăng Tử Tình hoàn toàn không biết gì về giá cả thời này, hai mươi lượng bạc có thể làm ra cái nhà thế nào cũng không biết.

Ai ngờ Tăng Thụy Tường nghe xong, một mặt áy náy, “Nương bọn nhỏ à, làm ngươi chịu khổ rồi, thật xin lỗi vì ta đã không thể cho ngươi và các con sống những ngày tốt đẹp nhất.”

“Nói mấy chuyện này làm gì, ngươi cũng biết trong tay ta có hai mươi lượng bạc, xây xong nhà rồi tính sau. Ta không tin nhà mình sẽ nghèo đói mãi.”

=======

Ngày hôm sau, khi ăn xong điểm tâm, Tăng lão gia tử liền mời Lí chính và các vị trưởng lão trong dòng họ tới. Mai, Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường đều phải đi làm lại, thời gian tương đối nhanh. Y như những gì hôm qua đã bàn, cả nhà đều đồng ý, người ngoài cũng không thể có ý kiến gì thêm. Cuối cùng Tử Tình cũng thấy giấy sang nhượng tài sản ở cái thời này, hai tờ giấy mỏng manh, Tăng Thụy Tường cầm bút, điền tên, nơi ở An Châu phủ, huyện Lâm Giang, thôn Đông Đường, và ghi rõ các của cải được phân chia. Đây chính là bản gốc, còn phải nhờ lí chính đến nha môn huyện làm đơn, đóng dấu thì mới được coi là hợp lệ. Nhưng mà phải nộp chút phí giấy bút, về sau, căn cứ vào cái đơn này để nộp thuế thu nhập, thuế thu nhập nộp sau khi thu hoạch vụ mùa xong, có thể nộp lương thực hoặc bạc trắng. Lí Chính đều nói rất rõ ràng.

Tăng Tử Tình nghe trộm người lớn nói chuyện phiếm, liền hiểu một ít tình hình, An Châu giáp ranh của 3 tỉnh, có một dòng song chảy ngang qua An Châu, núi nhiều mà ruộng ít, ruộng nước thì mỗi năm trồng lúa 2 lần, còn lúc chưa xả nước cày ruộng thì trồng cải dầu, ở đây đã có kỹ thuật làm dầu ăn từ cải dầu. Có một người thì gieo trồng khoai lang, khoai tây lấy về từ nước ngoài, mà cũng không trồng phổ biến, nhà mình có thể nắm lấy cơ hội này. Trong nhà có một mẫu ruộng nước, lương thực không đủ ăn. Nhưng muốn cha mẹ nghe mình thì phải tốn không ít công phu đây.

Sự tình xong xuôi, Tăng Thụy Tường muốn đến mảnh đất kia ở thôn Đông Đường, Tử Phúc cùng đi, Tử Tình ríu rít nửa ngày, cuối cùng cũng được theo, Tử Lộc thì ở lại giúp đỡ Thẩm thị.

Con đường đá cuội dài tầm 100 mét, còn có một cái con đường nhỏ rẽ ngang, hai bên đường nhỏ đều là ruộng nước, đi con đường đất khoảng gần 400 mét nửa thì tới cửa thôn. Tử Tình phát hiện, cho dù là nhà ông bà hay nhà của mọi người, tất cả đều là xây nhà cạnh nhà, nhà ai cũng không có sân, mà không phải là không có, tại xúm xụm lại một chỗ, nhà ai hôm nay ăn gì đều biết rõ. Tử Tình thật sự không thích sống như vậy.

Một nhà ba người đi đến mảnh đất trống, chính là mảnh đất có căn nhà mà Tăng lão gia tử từng ở, vẫn còn tường, nhưng chỉ có thể xây căn nhà nhỏ tầm 4 phòng, hai bên đều có người ở, không thể mở rộng thêm.

“Phụ thân, Tình nhi không thích nơi này, quá nhỏ. Tình nhi muốn một ngôi nhà thật to, đại ca một phòng, nhị ca một phòng, Tình nhi một phòng, phụ thân cùng nương một phòng, còn có đệ đệ nữa, Tình nhi còn muốn một cái sân thật là bự. Tình nhi muốn nuôi gà con, nuôi rất rất nhiều gà con.” Thật mệt mõi, giả làm con nít còn tốn sức hơn làm việc nữa.

“Vậy Tình nhi nói đi, chúng ta làm sao có được chỗ lớn như vậy để xây nhà.”

“Cha, con nghĩ là chúng ta mua một mảnh đất hoang trong thôn, nơi này quá nhỏ, nhà mình lại nhiều người, cũng sắp trưởng thành cả rồi, cần nhiều phòng, đất hoang chắc không nhiều bạc, mua đất trước, còn nhà thì làm sau cũng được.” Tăng Tử Phúc vẫn rất thông minh, nói ra suy nghĩ của Tử Tình. Việc này không cần quan tâm.

“Được, vậy chúng ta đi dạo một vòng quanh thôn đi.”

Cuối cùng, bọn họ nhìn trúng một khối đất hoang ở cuối thôn, nghe nói cách ruộng nhà mình gần, mà lại sát con đường lên tỉnh. Mặc dù đầu thôn gần trấn nhỏ hơn, nhưng quá chật hẹp, mà chỗ này thì đều là núi nhỏ, cỏ dại và cây bụi mọc um tùm, có không ít khối đá to lởm chởm, chắc vì vậy mà không có người đi khai hoang ở đây. Qua núi nhỏ đó là ngọn núi lớn. Tử Tình nghĩ, về sau mà có tiền thì sẽ mua ngọn núi nhỏ.

“Hay về thương lượng với nương của ngươi đi đã.”

Trở về, phát hiện trong nhà có khách, ba thím và tiểu cậu Thẩm Kiến Nhân đều đến , Thẩm thị không nằm xuống, mà tựa vào đầu giường, đại cữu nương Hứa thị và tiểu cữu nương Tiêu thị ngồi trên giường, nhìn qua thì biết là người khéo ăn nói, nhị cữu nương Triệu thị ngồi trên ghế, không nói chuyện nhiều, mà có nói chuyện cũng nói rất nhỏ nhẹ. Thẩm Kiến Nhân và Tăng Thụy Tường ra ngoài nói chuyện.

Hứa thị ôm chầm lấy Tử Tình: “Trời ạ, cháu ngoại của ta chịu khổ chịu tội, đứa nhỏ đáng thương, đại cữu nương mà biết sớm thì sẽ qua thăm con lâu rồi. Nương của con khi ở nhà mẹ còn được nuông chiều, mà con phải chịu khi dễ như vậy. Nghe lời cữu nương, hôm nay con về ngoại với cữu nương, để bà ngoại con chăm sóc, cũng để cữu nương tảm bổ cho con, nương của con bây giờ không thể chum sóc con được, bà ngoại con mà biết con bị thế này, kiểu gì cũng tức giận. Con ngoan, nghe lời cữu nương.”

“Cám ơn Đại cữu nương, Tử Tình đã khỏi bệnh rồi. Tử Tình muốn ở nhà chăm sóc cho nương, ngày mai phụ thân đi làm, đại ca cũng phải đi học. Tình nhi còn muốn tẩy tả cho tiểu đệ đệ nữa.”

“Con bé hiểu chuyện chưa này, cái miệng thì khéo ăn khéo nói.” Hứa thị nói.

“Tình nhi, Văn Ngọc biểu tỷ của con cũng đến, đang chơi ở chỗ Tú Anh, con tìm các nàng đi.” Thẩm thị vẫn không thích để Tử Tình nghe người lớn tán gẫu chuyện nhà.

Phòng của Tú Anh cô cô, Tử Tình chưa đi vào lần nào, Tử Tình ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười bên trong, nhanh chóng đẩy cửa ra, bên trong phòng sáng hơn phòng Thẩm thị, có cái cửa sổ, ngoài cửa sổ có tấm gỗ, bên trong dùng một cây gỗ chống lên, có hai cái giường gỗ to chạm trỗ bông hoa, hơi giống với giường Thẩm thị, đều là giường bốn chân, có đỉnh giường, màn, ở giữa dùng một tấm vải ngăn cách, giường ngoài nhà chắc là cho ba đứa con trai Tiêu gia ngủ, con lớn nhất đã đến tuổi đón dâu. Chắc là chờ nhà mình chuyển đi rồi đến phòng nhà mình ở, đây cũng là một trong số nguyên nhân khiến Tăng lão gia đồng ý chuyện ở riêng. Tiêu Tú Anh, Tiêu Tú Thủy cùng Thẩm Văn Ngọc, còn có hai cô cô của Tử Tình, năm thiếu nữ hoạt bát đáng yêu líu ríu cùng nhau ở trên giường trong, Tử Tình vui vẻ cùng các nàng trò chuyện hết buổi sáng.

Ăn cơm trưa xong không bao lâu thì đại cữu nương Hứa thị cùng nhị cữu nương Triệu thị trở về, trong nhà cũng không có chỗ để mời khách ở lại, tiểu cữu nương Tiêu thị là đại nữ nhi của bác chồng, bọn họ nghỉ ngơi tại đây một ngày rồi chuẩn bị về Lâm Sơn huyện.

Tử Tình nhớ chuyện mua đất, không biết cha mẹ thương lượng rồi ra kết luận chưa, sau khi tạm biệt hai cữu nương, Tử Tình liền vọt vào trong phòng Thẩm thị, tiểu cậu Thẩm Kiến Nhân đang nói chuyện với Thẩm thị. Tử Tình phát hiện Thẩm thị cầm trong tay ít bạc, cúi đầu khóc nức nở. Tử Tình nghe lời rời khỏi phòng. Tìm Tử Lộc đi nghe ngóng tin tức, thì ra Tăng Thụy Tường dẫn Tăng Tử Phúc đi tìm lí chính. Xem ra Tăng Thụy Tường đã tốc chiến tốc thắng mua xong mảnh đất kia.

Trước cơm chiều, Tử Tình vào phòng Thẩm thị, tâm tình Thẩm thị coi như là tốt, đang đùa nghịch Tử Hỉ. Bên cạnh có hai bộ áo bông trẻ con, còn có một khối vải bông màu trắng, xem ra là vải may đồ cho trẻ con.

“Nương, hôm nay tiểu cậu cho nương bao nhiêu bạc vậy?”

“Con đúng là bà quản gia, mọi chuyện trong nhà đều không thể giấu con. Hỏi thăm nhiều như vậy làm gì?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!