Tăng Tử Tình cùng lão cha ra khỏi phòng cỏ tranh, một thiếu niên mặc đồ dài, đầu quấn khăn, mang theo hai lão nhân đến.
“Cha” Tăng Thụy Tường cúi đầu chào. Tăng Tử Tình mới biết đây là ông nội, theo lý mà nói thì chỉ khoảng năm mươi tuổi, người cổ đại kết hôn sớm mà! Nhưng lại làm việc nặng nhọc, nên nhìn như sáu mươi. Tăng Tử Tình nhìn lão cha, may mắn, vóc người tuy rằng không cao, chỉ hơn 1m6, nhưng khí chất phong độ của người trí thức, Tử Tình rất thích, mặc áo dài lại càng tôn lên sự nho nhã.
“Chu lang trung, phiền ngươi chuẩn đoán cho nữ nhi của ta.”
“Tăng tú tài khách khí.”
Tử Tình lặng lẽ đánh giá người gọi là Chu lang trung, thoạt nhìn còn già hơn cả ông nội, hơn nữa, nàng nhìn thế nào cũng thấy giống nông dân hơn là thầy thuốc. Nhưng quần áo không có mụn vá, áo ngắn, hai mắt rất sáng.
“Tiểu nha đầu, vươn tay ra.”
Tử Tình không biết nên xưng hô như thế nào, sợ lòi ra, đành phải làm bộ sợ hãi, dựa vào người cha, vươn tay ra.
Chuẩn mạch, lại sờ sờ trán, còn cẩn thận nhìn xem cánh tay, mặt và cổ Tử Tình, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Đứa nhỏ này mạng lớn, không có việc gì, thủy đậu có thể còn mọc, nhưng không sốt nữa, sẽ không lây cho người khác .”
Mọi người vừa nghe, lộ ra sắc mặt vui mừng, hay cả a công luôn nghiêm túc cũng dịu lại không ít.
“Ha ha, thật tốt, muội muội không có việc gì , đại ca không chăm sóc tốt cho ngươi, đại ca xin lỗi.”
“Đại ca, muội muội không trách ngươi. Phụ thân, Tình nhi rất sợ. Ô…ô…” Tiểu hài tử mà, lúc này không rơi nước mắt thì bao giờ mới rơi đây, phải khiến a công có chút áy náy, kiếm chút ít lợi. Tốt nhất là làm lão cha tức giận, muốn ở riêng.
“Được rồi, đừng đứng đây nữa, vô nhà thôi.” A công lên tiếng .
Đoàn người đi vào căn nhà ở đối diện với nhà tranh, Tử Tình phát hiện nơi này nhà sát nhau, không ngăn cách, cũng không có sân, phòng tương đối cũ nát, tường chỉ cao một mét, còn dùng đất sét làm nên, đúng là nguyên liệu xây nhà phổ biến ở nông thôn nghèo, không nung, đương nhiên sẽ không cần nhiều tiền. Còn một mặt tường xài chung với hàng xóm, cái may chính là mái bằng ngói.
Đi vào là một sảnh lớn, hơn hai mươi mét vuông, gian đầu tiên bên trái rõ ràng là một phòng bếp, không cửa cũng không tường, có một phụ nữ sắp ba mươi tuổi đang bận rộn chuyện nấu nướng, thấy nhiều người đi vào, liền chạy ra đón.
Đại ca nhị ca đều kêu một tiếng “Đại nương” (Bác gái), Tăng Tử Tình biết đây là đại nương Chu thị, đành phải nghe lời kêu một tiếng, nhưng trong nội tâm nàng lại không tình nguyện lắm.
“Dâu cả à, Chu lang trung bảo Tiểu Tình khỏi rồi, sẽ không lây cho người khác . Hôm nay sẽ trở về nhà. Ngươi làm chút gì cho nó ăn. Chắc nó cũng đói bụng lắm rồi.” Tăng lão gia tử nói.
Chu thị đáp ứng một tiếng, bảo Tử Tình đi theo mình.
“Chu lang trung, mời bên này, đã đến đây thì bắt mạch cho nhị nha đầu nhà ta. Phúc nhi, đi gọi nhị cô ra đây.”
Tăng Tử Tình thấy bọn họ ngồi quanh cái bàn tròn lớn ở đại sảnh, đại ca Tử Phúc đi vào gian phòng cách vách phòng bếp. Phòng khách ở chính giữa, hai bên có hai gian phòng khác đối xứng nhau, ở đó có bàn dài, bàn thờ, bình hoa, lư hương, Tử Tình nhìn lướt qua, liền đi theo Chu thị vào phòng bếp.
“Này, để đại nương lấy cho ngươi, người tới lấy cái bát này đi.”
“Đại nương, lang trung nói ta khỏi bệnh rồi, sẽ không lây cho người khác.”
“Ta mặc kệ, ngươi phải nghe đại nương , nếu không ta sẽ không cho ngươi ăn cơm.”
Tử Tình thấy đại nương cầm chén đặt trên dàn bếp, đành tự mình bưng lấy. Vẫn là chút cháo loãng như nước cơm, cháo đã lạnh. Cái bát lại bị sứt mẻ một góc. Thôi, đành chấp nhận.
“Đại nương, có nước ấm không? Ta muốn tắm.”
“Tắm cái gì mà tắm, Bình tỷ của người còn đang đi nhặt củi trên núi kìa, đến giờ này vẫn chưa trở về. Đáng thương cho cục cưng nữ nhi của ta, nó và nương của nó đều số khổ giống nhau, từ nhỏ đã bị bắt hầu hạ cả cái gia đình lớn thế này.”
Xong rồi, bắt đầu lải nhải. Tử Tình cẩn thận đánh giá đại nương. Là một người phụ nữ nông thôn rất bình thường, không một chỗ nào xuất sắc, tóc búi đơn giản, cắm một cây trâm đã ngã sang màu đen, nhưng Tử Tình thấy, đại nương béo, không có cảm giác ăn đói ăn no gì. Quần áo tương đối cũ, không có mụn vá, vải bông màu lam, quần đen, rất sạch sẽ, nhìn là biết đây là người tương đối khó chơi. Không biết vì sao lại chỉ có một đứa con.
“Đại nương, nhị cô thế nào rồi?” Vẫn là đổi đề tài đi.
“Hừ, có thể như thế nào nữa? Còn không phải bệnh cũ à. Bao nhiêu bạc đều dùng để mua thuốc uống, còn nuôi tới khi nào nữa? Chỉ thương cho ta và đại bá của ngươi, mệt chết mệt sống còn không được xài số tiền nhiều như vậy.”
Đề tài này có vẻ không tốt, vì nàng muốn biết những tin tức hữu dụng không thì Tử Tình đã phủi tay đi lâu rồi. Vậy là tất cả mọi người đều ở đây! Trừ cái phòng bếp này, còn ba gian phòng ở, vừa rồi đại ca mới đi kêu nhị cô ở căn phòng cách vách, chắc là phòng của nhị cô cùng tiểu cô. Còn hai gian, ông bà chắc chắn một gian, đại cha đại nương cũng một gian. Bình tỷ cũng không nhỏ , đại cha mà ở nhà thì chắc chắn nàng ta sẽ không thể ngủ chung với cha mẹ. Mấu chốt của vấn đề là cả nhà Tử Tình ở nơi nào? Chắc là còn phòng ở khác. Mà kể cũng lạ, tuy Tử Tình không có trí nhớ của thân thể này, nhưng giọng nói lại giống ở đây.
“Đại nương, nương của ta đâu rồi?”
“Nương ngươi lại sinh nam hài vào tối hôm qua, người ta số tốt có khác. Nhiều con nhiều cái.”
“Đại nương, ngài đừng sốt ruột, ngài cũng là người số tốt.”
“Xú nha đầu, hết bệnh rồi lại miệng ngọt hơn trước kia. Đi đi đi, con nít con nôi thì biết cái gì. Tìm nương của ngươi đi.”
“Đại nương, bà và tiểu cô đâu?”
“Bà trồng rau, còn tiểu cô không ở trong phòng thêu hoa cùng ngươi nhị cô thì cũng ngồi chơi với Tú Anh ở phía sau. Mà sao hôm nay ngươi hỏi nhiều thế? Đi đi đi, ta còn phải chuẩn bị cơm chiều cho cả nhà, đâu có thời gian rãnh nói chuyện với ngươi. Bảo nhị ca của ngươi, lát nữa tới đây nhóm lửa giúp ta.”
Phía sau chắc còn một căn nhà, một gia đình lớn như vậy, lại không ai nhớ tới nương Tử Tình nương vừa sinh đứa nhỏ, cần người chăm sóc. Phụ nữ nông thôn ở cổ đại quả nhiên là mệnh khổ . Tử Tình đau lòng thay cho lão nương.
Cứ như vậy thì sẽ bị hoài nghi, Tử Tình đi ra, người ở đại sảnh vẫn chưa giải tán, lang trung còn chưa đi, đang nói chuyện thời tiết, thu hoạch với a công, bên cạnh có một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, dáng vẻ gầy yếu, mặt mệt mỏi, mặc bộ áo bông hồng nhạt, kiểu tóc gì thì Tử Tình không thể diễn tả nổi, trên đầu cột một sợi dây vải màu đỏ. Đây là kiểu tóc của thiếu nữ chưa chồng nhỉ.
“Tử Tình, nghe nói ngươi khỏe rồi, lại đây với nhị cô.”
“Nhị cô khỏe hơn không?”
“Nhị cô tốt hơn nhiều, Tình Tình thật hiểu chuyện. Lại đây, nhị cô chải tóc cho ngươi.”
“Không cần, nhị cô, ta muốn đi với đại ca và nhị ca tìm nương.” Chủ yếu là muốn tìm nước ấm tắm rửa, thật sự khó chịu.
“Đi thôi, tiểu muội, ca ca dẫn ngươi đi. Chu lang trung, ta dẫn muội muội đi trước, cám ơn ngươi xem bệnh cho tiểu muội.” Người đọc sách quả khác hẳn.
Tử Phúc nắm bàn tay nhỏ bé của Tử Tình, Tử Lộc cũng tạm biệt Chu lang trung rồi đi theo, từ cửa sau đi ra, quả nhiên còn có một căn nhà, đi vào, bố cục cũng không khác căn nhà đằng trước là mấy. Vừa nhìn lên tường, Tử Tình giật nảy mình, trên tường có vài bộ da thú. Tử Phúc cũng không tiến về phía bốn phòng ở, mà trực tiếp đi thẳng đến cửa sau, nguyên lai còn có một cái phòng khách riêng nhỏ nhỏ, dùng ván gỗ ngăn cách thành một gian phòng ở, ở giữa còn có một mảnh đất nhỏ, gọi đây là hành lang thì thích hợp hơn.
Đi ra ngoài phòng khách riêng một cái bậc thềm là phòng được ngăn bởi tấm ván, cũng không nhỏ. Tử Phúc đẩy cửa đi vào, trong phòng hơi âm u, cũng không có cửa sổ, còn có mùi lạ. Tử Tình cau mày, trong lòng thật sự không vui. Lúc nhìn đến phía sau cửa gỗ là nơi đi vệ sinh, nàng bỗng thấy sự nhiệt tình và khao khát về tương lai giảm sút nghiêm trọng.
Đáng chết, vì sao vậy chứ? Chẳng qua chỉ nói muốn sống cuộc sống nông thôn, đâu cần phải ném mình tới nơi quỷ quái này, để tôi luyện chắc? Lúc này không muốn tương vong cho giang hồ cũng không được mà (hi sinh để hạnh phúc).
=======
“Đại ca, nhị ca, tỷ, ô…ô…” một bé củ cải (ý chỉ những đứa bé) chạy tới, nhìn Tử Phúc, Tử Lộc và Tử Tình, vui mừng mà khóc òa lên.
“Tiểu tam ngoan, nín khóc.”
“Ha ha, tiểu tam, ha ha.” Tử Tình thật sự nhịn không được, lại thấy ánh mắt nghi ngờ của đại ca: “Tình nhi vui quá, vui vì gặp lại tam đệ ý mà.” Nhịn cười thật vất vả, mà không khí này không thích hợp để cười to. (Tiểu Tam = người thứ 3 = tình nhân của người có vợ hoặc có chồng).
“Tình nhi, Tình nhi, lại đây với nương nào.”
“Nương, Tình nhi không có việc gì , nương đừng lo lắng.” Tử Tình đi đến đầu giường, không dám nắm tay nương, sợ vi khuẩn truyền qua. Lão nương Thẩm thị khác với đại nương, thân thể gầy nhỏ. Tử Tình thích lão nương dịu dàng hào phóng, cho nên nhanh chóng tiếp nhận.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, ông trời phù hộ. Cám ơn bồ tát. Đều do nương, để Tình nhi chịu khổ. Để nương ôm nào, nữ nhi gầy đi rồi.”
“Không có, Tình nhi cũng nhớ nương, nương, Tình nhi bẩn, ngươi đừng ôm. Tiểu đệ đệ đâu? Ta nhìn xem.” Trên giường, có một bé sơ sinh được quấn vải thô, làn da nhăn nhăn , trắng trắng , ánh mắt nhắm lại. Tử Tình thấy mình rất bẩn vì mới chui ra từ chuồng heo, thật sự không dám sờ sờ bé sơ sinh.
“Đúng rồi, Phúc nhi, ngươi đến nói với bác chồng một tiếng, xách thùng nước, nấu nước ở đó để muội muội ngươi tắm rửa. Mấy ngày nay nhà bọn họ ít người, nhanh đi, nếu họ trở về hết thì phiền họ lắm.”
Tử Phúc đáp ứng, muốn đi, trước khi đi gọi Tử Lộc: “Tiểu nhị, đi lấy quần áo muội muội rồi theo ca ca nhóm lửa.”
“Nhóm lửa, đúng rồi, đại nương bảo nhị ca đi nhóm lửa đó.” Chút nữa là quên rồi.
“Tiểu nhị, tìm quần áo xong rồi đi đi. Đừng bướng bỉnh khiến đại nương tức giận.”
Tử Phúc nắm tay Tử Tình ra ngoài, đi đến đến nhà gỗ vừa rồi đã nhìn thấy, tường đều làm bằng tấm ván gỗ, phía tay trái bậc thềm là một cái chuồng heo, phía phải chất đống đồ vật lung tung, đi tiếp về phía trước là 2 cái cửa liền nhau, phòng này có dện tích không nhỏ, ngăn làm 2 bộ phận.
“Bác chồng, ngươi ở đâu vậy?” Tử Phúc mang nàng vào cửa thứ nhất, là một phòng bếp, bên trong có một bà lão tóc bạc ngồi trên ghế.
“Là Tử Phúc à, Tử Tình hết bệnh chưa?”
“đã đỡ rồi, cám ơn bác chồng hỏi thăm. Nương bảo ta tới tìm bác chồng nấu chút nước ấm cho Tình Tình tắm rửa. Lát nữa ta sẽ giúp bác chồng nấu nước.”
“Nấu đi rồi còn để con bé tắm rửa. Tắm ở phòng bên cạnh. Vừa vặn không có người.”
“Cám ơn bác chồng.”
Vì thế, khoảng một giờ sau, Tử Tình rốt cục ở trong một cái thùng gỗ bắt đầu sự nghiệp làm sạch bản thân, tóc thì Tử Phúc đã gội giùm, lúc tắm thân thể thì Tử Tình nhất quyết không cho đại ca hỗ trợ . Đùa cái gì chứ, tư tưởng nàng vẫn là người trưởng thành mà.
Thay quần áo sạch sẽ, cũng đều là mụn vá, Tử Lộc tìm đến, nói là sắp ăn cơm. Tử Phúc và Tử Lộc đổ nước đi. Tử Phúc rất tự nhiên cầm khăn lông giúp Tử Tình lau tóc, lại dùng lược chải chuốt, búi lên. Tử Tình thấy hắn thuận tay như vậy, chắc thường xuyên giúp đệ đệ muội muội chải tóc rồi,con nhà nghèo thường trưởng thành sớm.
Tăng Tử Tình cố gắng tuân thủ quy tắc nhìn nhiều làm ít, nếu bị lộ thì không còn gì chơi nữa, mà chỉ sợ đến lúc đó cũng không phải là chơi nữa.
Tử Phúc tới chỗ Thẩm thị nói một tiếng, mang theo tiểu tam đi ra. Có thể là vì ở nông thôn, mà chỗ ở cũng quá nhỏ, nên không có chuyện nam mâm trên nữ mâm dưới. Ông bà ngồi ghế trên, bà Điền thị khoảng năm mươi tuổi, thoạt nhìn còn tương đối tuổi trẻ, không làm việc nhiều như ông nội. Bên cạnh nhị cô có một thiếu nữ khoảng mười hai mười ba tuổi, chắc là tiểu cô, bên cạnh đại nương là cô bé búi tóc, chắc là đường tỷ, vừa thấy tiểu cô thì biết đây là người thông minh lanh lợi, bộ dạng cũng coi như xinh đẹp, vả lại ở nông thôn nên rất được nuông chiều. Đường tỷ thì giống mẫu thân của nàng, dáng người béo mập.
“Tiểu nhị đem cơm cho nương ngươi trước đi, Phúc nhi ngồi cạnh cha ngươi.” Lão gia tử lên tiếng. Cháu đích tôn vẫn hơn người mà.
“Tử Tình, ngươi dắt tiểu tam đến phòng bếp ăn đi. Đại nương đã bày đồ ăn cho các ngươi rồi.” Chu thị nói.
Mẹ nó, chưa kịp ăn đã bị đuổi đi, trong lòng Tử Tình tràn ngập oán hận, ánh mắt nhìn về phía cha mình.
“Tình nhi ngoan, ngươi dẫn đệ đệ đi đi, coi đệ đệ cho tốt nhé. Ăn xong thì về chỗ nương.” Tăng Thụy Tường xoay người dỗ Tử Tình.
Chắc không phải vì chuyện nàng bị bệnh mà đuổi, mà là nàng và tiểu tam luôn ăn ở nhà bếp, nếu không thì tiểu tam cũng không tự giác cầm bát cơm của nó. Tử Tình vâng dạ, cầm cái bát cơm mẻ. May là có một nửa cơm khô, kiếp trước Tử Tình rất ghét ăn thực phẩm làm bằng mỳ. Một người được một chén nhỏ, còn có chút rau dưa. Tử Tình chăm lo cho Tử Thọ ăn xong, lặng lẽ hỏi Tử Thọ, “Tiểu tam, ngươi ăn no không? Còn muốn ăn thêm cơm không?”
“Tỷ, khôn phải ai cũng chỉ được ăn một chén thôi sao? Không thể ăn thêm, ngươi quên rồi à?”
“Tỷ không quên, tỷ muốn trộm cho ngươi thêm một chút. Suỵt, đừng nói cho người khác.” Tiểu hài tử vẫn dễ gat nhất.
Quét sạch đồ ăn, Tử Tình nhìn lén một vòng, thật sự không có gì để lấy, không giống ở phương bắc, có cái bánh bao hay bánh nướng cất giấu, không sợ đói.
“Thưa ông bà, ta và đệ đệ ăn xong rồi, chúng ta đi trước.” Người nhà rất đông, không thể đều chào tất cả, nếu chào một lượt chắc cũng ngất vì khát và mõi miệng quá, thế nên Tử Tình chọn người quan trọng nhất.
Mới vừa đi đến cửa phòng Thẩm thị, nhìn thấy Tăng lão thái thái chống gậy, vẫy vẫy tay. Tử Tình vội vàng chạy tới.
“Bác chồng, cần ta giúp gì sao?” Đối này người bác chồng này, Tử Tình vẫn có chút tình cảm.
“Không cần, Tử Tình, bác chồng cho ngươi thứ này.”
Xem ra Tăng lão thái thái đối xử với chủ nhân thân thể này không tệ, Tử Tình theo bà vào phòng bếp, trong nồi có một chén trứng luộc, trên còn rắc chút hành, rất thơm.
“Nhanh ăn đi, bệnh mới khỏi thì phải bồi bổ, bác chồng biết ngươi ăn toàn đồ bình thường. Mà ngay cả nương ngươi vừa sinh đứa nhỏ cũng không ăn được thứ gì để bồi bổ cả.”
Tử Tình nghe xong, ánh mắt nóng lên, nàng ngẩng đầu, cười ngọt ngào.
“Bác chồng, cám ơn ngươi, ngươi thật tốt. Ta có thể đem bát trứng gà này đi để nương ăn không?”
“Tử Tình thật hiểu chuyện. Đi đi, đừng nói cho người khác.”
“Dạ, lát nữa ta sẽ đem chén lại cho người.”
Tử Tình cẩn thận bưng bát trứng gà đưa đến cạnh giường Thẩm thị, để Thẩm thị ăn lúc còn nóng.
“Ở đâu ra vậy? Sáng sớm nay bà của ngươi đã đưa một cái rồi mà!” Nghe ý lão nương thì mới ăn được một cái trứng. Canh gà cũng không có để uống.
“Bác chồng cho, nương nhanh ăn đi. Nếu không tiểu đệ đệ sẽ không có sữa uống.”
“Đứa nhỏ này, nghe ai nói vậy? Con nít không được nghe lén người lớn nói chuyện.”
“Không có, hồi nãy bác chồng nói. Tình nhi không nghe lén. Nương, ngươi ăn nhanh đi, nguội ăn không tốt đâu.”
“Biết rồi, thưa bà quản gia nhỏ.”
“Nương, ngươi xem ngươi kìa.”
“Được rồi, không nói , Tình nhi ngoan. Cầm chén trả bác chồng đi.”
Tử Tình cầm chén đi qua, thuận tiện lấy chút nước rửa sạch. Tử Tình cảm thấy hơi kỳ quái, bác chồng chắc là tỷ tỷ của ông nội, mà sao bà ở nơi này? Hơn nữa, chân cẳng bà bất tiện mà không ai chăm sóc, mà nhìn quần áo thì bà có điều kiện kinh tế khấm khá hơn ông nội.
“Bác chồng, sao người ở một mình vậy? Người đâu cả rồi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!