Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Ngày hôm sau là mùng hai tết, phải đi nhà mẹ đẻ Thẩm thị chúc tết, chờ Tử Phúc dẫn Tử Lộc, Tử Tình đến phòng Thẩm thị thì Thẩm thị cũng ăn mặc xong, Thẩm thị mặc một bộ đồ đỏ bằng lụa áo, tà váy màu xanh, Tử Tình nghi đây chắc là đồ cưới của nương.

“Hôm nay nương thật đẹp.” Tử Tình chạy đến bên cạnh Thẩm thị.

Thẩm thị đang cột gói đồ, nghe Tử Tình nói, nhịn không được mà nở nụ cười, “Nói bậy bạ gì đó, nương già rồi. Con lại đây để nương chải tóc cho.” Nói xong, lấy hai cột tóc màu hồng, cột lên hai bím tóc của Tử Tình, sờ sờ mặt nàng, nói: “Nư nhi của ta xinh đẹp quá.”

“Tất nhiên rồi, cũng không nhìn xem đây là nữ nhi của ai chứ?” Tử Tình vênh mặt, chọc Tử Phúc véo mặt nàng, nói: “Con oắt này từ đâu đến mà lại khoe khoang như vậy hả?”

“Tất nhiên, cũng không nhìn xem là muội muội của ai.” Tử Tình nói làm Tử Phúc sửng sốt, vươn tay chọc nách Tử Tình: “Ngon lắm, ngay cả ca ca cũng dám chọc.”

Tử Lộc nghe xong, cũng chạy lại chọc Tử Tình: “Thối Tình Tình, ta không đắc tội ngươi, cả ta mà ngươi cũng dám chọc.” Vài người quậy thành một đoàn, mãi đến khi Tăng Thụy Tường bảo ăn cơm.

Lúc đi tiền phòng ăn cơm, Tử Tình nhớ tới lũ gà con đến, chạy nhanh đi tìm Tiêu Tú Thủy, may là nàng ta không ra ngoài, nên Tử Tình nhwof nàng ta chăm lũ gà. Đến chỗ Điền thị, phát hiện nhà Tăng Thụy Khánh cũng mặc đồ mới hoàn toàn, nhưng nghe Chu thị nói, nhà mẹ đẻ ngay tại thôn, đi chậm một chút cũng không sao. Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường thương lượng xem khi nào thì đi, thì ra bọn họ muốn tới cữu gia chúc tết trước – cũng chính là nhà mẹ đẻ Điền thị, ngay cạnh thôn, nhà này có hai đệ đệ cùng cha khác mẹ, một mẹ kế đã bảy mươi tuổi.

Cơm xong, trở lại phòng lấy đồ, Thẩm thị khóa hai cửa phòng lại. Tăng Thụy Tường ôm Tử Hỉ đi trước, nói với Thẩm thị rằng hắn sẽ đến Bạch Đường thôn trước bữa cơm chiều để dẫn con về một thể, lại dặn Tử Phúc vài câu mới xoay người đi. Thẩm thị mang theo năm đứa nhỏ, tiếp tục đi về phía trước, qua một cái thôn, Tử Thọ đi không nỗi nữa, Tử Phúc đành phải cõng nó, hai bên đường không núi thì ruộng, lúc Tử Tình đi không nỗi, Tử Phúc bảo Tử Lộc cầm một nhánh cây tùng , bảo nàng không đi là đánh, Tử Tình sợ tới mức chạy nhanh về phía trước, cũng không biết là đi qua hai hay ba cái thôn, rốt cục nghe Thẩm thị nói qua ngọn núi này là đến .

Nhà cửa Thẩm gia rõ ràng mới và tốt hơn Tăng gia rất nhiều, trước cửa có một dòng sông nhỏ, trước dòng song nhỏ là một rừng trúc, trước cửa có hai cái cửa gỗ nhỏ được điêu khắc kĩ càng, sau mới đến cửa gỗ chính, bà ngoại Hà thị đứng ngoài cửa, hai mẹ con vừa thấy nhau, Hà thị đã nhanh chóng cầm tay Thẩm thị, hai người đều khóc, Tử Phúc tiến lên chào hỏi, lão nhân gia ôm từng đứa nhỏ một, kích động nói “Cháu ngoan của bà.”

Vào phòng, trong nhà chỉ có nhị cữu (bác hai – ca ca của Thẩm thị) Thẩm Kiến Thủy và nhị cữu nương Triệu thị ở nhà, các biểu ca đều ra ngoài chúc tết, hai biểu tỷ đều xuất giá, nói là buổi chiều mới đến được. Còn chưa ngồi được một lát, Thẩm thị dẫn bọn nhỏ ra ngoài, liền gặp cả nhà đại cữu Thẩm Kiến Sơn, lại một lần chào hỏi chúc tụng, pha trà, lấy các loại điểm tâm nhỏ, đại cữu nương Hứa thị vội vàng gọi đại biểu tẩu Nhạc thị (vợ người con đầu của Hứa thị) chuẩn bị cơm trưa, nhà Thẩm Kiến Sơn có bốn nam một nữ, trừ đứa con nhỏ nhất ra thì các con còn lại đều thành thân, con lớn nhất Thẩm Đại Phúc mở cửa hàng bán điểm tâm nhỏ ở An Châu phủ, mang theo thê tử Nhạc thị cùng bốn đứa nhỏ ở đó sinh sống, con thứ hai Thẩm Tiểu Phúc làm nha dịch ở An Châu phủ, thê tử vừa sinh con trai, con thứ ba Thẩm Vạn Phúc mới thành thân, vẫn ở nhà, thật sự là một đại gia đình, còn nhiều hơn cả Tăng gia, mà hầu như mọi người đang ra ngoài chúc tết cả, Thẩm Kiến Sơn nói bình thường chỉ có lão tam, lão tứ ở nhà, tết thì mọi người mới về đây sum vầy.

Sau khi ăn xong, cả nhà ngồi quanh đống lửa, kể chuyện, Hà thị cùng Thẩm thị ôm Tử Hỉ về phòng, Triệu thị cũng thu xếp chuẩn bị cơm chiều, chắc là hai nữ nhi và con rể cũng sắp đến.

Tử Tình chỉ biết là thời gian ở cổ đại cùng cái căn nguyên gì gì đấy để phân chia, cho nên bây giờ là mấy giờ thì nàng không biết, mà cũng lười biết. Chỉ nhìn sắc trời, nắng thế này thì chắc chưa tới 3 giờ, tết sướng thật, không ăn thì uống.

Cơm chiều ăn ở bên Triệu thị, Tăng Thụy Tường đến trước đó, hai nữ nhi là con rễ củaTriệu thị tới, một nhà Thẩm Kiến Sơn cũng lại đây, đồ ăn đầy hai bàn, Hà thị, vợ chồng Thẩm Kiến Sơn, vợ chồng Thẩm Kiến Thủy, Tăng Thụy Tường cùng Thẩm thị, hai con rể của Thẩm Kiến Thủy một bàn, hai con dâu của Thẩm Kiến Sơn cùng với tiểu hài tử một bàn, rất náo nhiệt, Tăng Thụy Tường tửu lượng kém, nên muốn rời bàn trước, đang giằng co với hai cháu rể, một nhà Thẩm Kiến Nhân vào cửa , Hà thị mừng đến nỗi miệng không khép lại, làm thêm một bàn tiệc rượu, ăn uống linh đình, cũng may người lớn thông cảm tửu lượng của Tăng Thụy Tường, lại biết phải dẫn cả nhà về, nên không ép nhiều.

Lúc một nhà Tử Tình trên đường về nhà thì mặt trời cũng sắp xuống núi, vốn là Thẩm Kiến Nhân nói sẽ dùng xe lừa đưa về, nhưng Tăng Thụy Tường chối khéo, xe lừa không thể đi đường nhỏ, chỉ có thể đi đường vòng qua An Châu phủ, đi một vòng lớn thì không bằng đi đường nhỏ về nhà nhanh hơn. Vì có thêm Tăng Thụy Tường, nên hành trình về nhà nhanh hơn, Tử Thọ không phải đi, Tử Tình đắm chìm trong hưng phấn, không cảm thấy mệt mõi, một chuyến chúc tết, Hà thị cho mỗi người năm văn tiền, Hứa thị cùng Triệu thị cho mỗi người 2 văn, sau đó Tiêu thị lại vụng trộm cho mỗi người 5 văn nữa. Tử Tình quyết định về nhà sẽ trấn lột tiền của Tử Lộc và Tử Thọ đi mua gà con, Tử Phúc phải đến trường, vẫn là cất lại khi nào gấp thì dùng.

Về đến nhà thì trời đã tối đen, cả nhà Xuân Ngọc đều tới, phòng sau thì một nhà Từng thị bốn người đã ở, nhiều người như vậy làm Tử Tình sầu não, hy vọng nahf mình chuyển đi sớm.

Tử Tình thấy Điền thị dùng một cái ghế dài và vài tấm ván ngăn phòng của Hạ Ngọc Thu Ngọc ra thành hai, làm một cái giường đơn giản bằng gỗ, rải một lớp cỏ dày, để Xuân Ngọc và hai cháu gái ở đây, mà căn phòng Tử Bình ở thì nhường cho đại dượng Yến Nhân Đạt và ba đứa con trai, nghe Tử Phúc nói bọn họ muốn ở đây đến hết tết nguyên tiêu, hàng năm đều vậy cả.

Trách không được Điền thị nói bạc không đủ dùng, có nhiều chỗ để dùng bạc. Buổi tối nhiều người ở cùng nhau, nói chuyện phiếm, đánh bài, xem bài, tiểu hài tử thì chơi trốn tìm, tiếng mắng của người lớn, tiếng khóc của trẻ con, ầm ĩ kinh khủng. Tăng lão gia tử vui rạo rực nói, mừng năm mới mà có người nhiều mới thịnh vượng.

Hai ngày gà bay chó sủa như vậy đã qua, Nhị Mao nhà Xuân Ngọc thiếu chút nữa gây ra họa lớn.

=======

Bởi vì trời mưa liên tục, mọi người đều ở trong phòng, chơi đi chơi lại mấy trò, Nhị Mao có chút phiền chán, từ mình lấy quả pháo không biết từ đâu mà có, gọi vài đứa trẻ cũng hắn ra ngoài đốt pháo, Đại Mao, Tử Phúc, Tử Lộc lười ra ngoài, Tam Mao cùng Tử Lộc vẫn còn nhỏ xíu, dễ dụ, cùng hắn ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Tử Thọ vội vội vàng vàng chạy về, nói Nhị Mao đem đống rơm đốt, đốt tới chuồng heo. Người trong nhà nghe thế, chạy ra cửa, chỉ thấy trước mặt khói trắng cuồn cuộn, Tăng lão gia tử là người nóng tính, lập tức mắng mỏ, người lớn thì nhanh lấy nước, cũng may là có mưa, đống rơm hơi ẩm ướt, dù vậy vân thiêu hủy không ít rơm, mà đống rơm thì bên cạnh phòng cỏ tranh, tường đất bị đốt đen thui một mảng lớn, may là trời mưa dầm, nếu mà trời nắng thì phòng cỏ tranh này cháy không còn một cọng.

Một hồi sợ bóng sợ gió qua đi, cả nhà ồn ào ở phòng, lão gia tử mắng Xuân Ngọc không biết dạy con: “Nhỏ như vậy đã dám đốt lửa đốt phòng, tình tình như trộm cướp, lớn lên còn thế nào nữa? Không trộm cũng cướp thôi. Bây giờ mà không dạy thì lớn lên muốn dạy cũng không dạy được, sau này xem các ngươi làm sai. . .” Ai cũng không ngờ lời của lão gia tử lại đúng thật, đương nhiên đây là tương lai.

Điền thị sợ con rể Yến Nhân Đạt mắt mặt mũi, nhanh ngắt lời: “Được rồi, đầu năm đừng nói điềm xấu, có ai làm ông ngoại như ngươi không? Thằng bé còn nhỏ, từ từ dạy là được, ngươi không thấy đứa nhỏ đều sợ tới mức đơ người luôn à. Nhị Mao lại đây với bà, cháu ngoan, đừng sợ, không có việc gì đâu.” Nói xong, sờ sờ đầu Nhị Mao, dỗ nửa ngày.

Tử Tình thấy Điền thị đối với Nhị Mao thì hiền lành, hoàn toàn đối lập với khuôn mặt ghét bỏ lúc Tử Hỉ đi ‘nặng’, người bỏ tiền ra nuôi cái nhà này không phải là cha sao? Không hiểu trong lòng lão thái thái nghĩ thế nào, tốt xấu gì thì Tử Hỉ cũng là cháu của bà.

Điền thị dỗ Nhị Mao, lại nói với Xuân Ngọc: “Xuân Ngọc, mau dẫn đứa nhỏ về dỗ đi.” Xuân Ngọc kéo con đến gần mình, cúi lưng sờ sờ đứa nhỏ, đột nhiên ngửi thấy mùi khói trên người nó, ghê tởm muốn nôn, cả nhà mới biết Xuân Ngọc lại mang thai hai tháng.

Điền thị giận Xuân Ngọc không nói cho bà, nhưng vẫn rất vui vẻ. Tử Tình quét mắt một nhà, phát hiện lão gia tử cùng Điền thị vui vẻ thật, vui vẻ nhiều mà lo lắng cũng nhiều, cũng đúng thôi, nhà thì có mấy mẫu mà nhiều con, nuôi sống kiểu gì, lại bảo cả nhà đại nữ nhi ở thêm mấy ngày hẵng đi, cũng dễ tẫm bổ, hoàn toàn không nhìn vẻ mặt con trai cả và con dâu càng ngày càng khó coi.

Rốt cục, Chu thị nói một câu: “Người ta mệnh tốt, có thể sinh, lại có người nuôi, không giống ta, không sinh được, chỉ có thể nuôi giúp người khác.”

Tăng Thụy Khánh nghe xong, trả lời: “Có bản lĩnh sinh, sẽ có bản lĩnh dưỡng (dưỡng = nuôi), không bản sự dưỡng thì sinh làm cái rắm gì.” Tử Tình vui vẻ, cặp vợ chồng này thật ăn ý, lời thô tục đều nói ra , Tử Tình hóng hớt muốn xem nhà đại cô có tức giận đến nỗi lập tức thu dọn đồ đạc về nhà không, kết quả là bọn họ mặt cũng không đỏ, giống như không nghe thấy, đại cô thì có chút tức giận, nhưng không dám nói cái gì.

Điền thị nghe xong, tức giận đến phát run, nói: “Ta và cha ngươi còn chưa già đâu, trước mặt chúng ta mà các ngươi đã dám như vậy, Thụy Khánh, ngươi cũng là đứa con nương chăm lớn, ngươi không thể để nương vui vẻ chút sao? Dù gì thì nhà này cũng chia rồi, ta muốn thế nào thì làm thế nấy, các ngươi không có quyền cản.”

“Nương, ta cũng không dám để cho cha mẹ không thoải mái, ta chỉ không quen nhìn người ta như keo da chó, dính như đĩa, ngài hỏi xem có nhà ai nữ nhi mà mang về cả gia đình về nhà mẹ đẻ ở hơn nửa tháng không, còn chưa kể đến việc thương xuyên về đây ở, mười năm đều vậy, nhà chúng ta đâu giàu có gì mà nuôi nhiều người rảnh rỗi như vậy. Nương cũng đừng chê ta nói chuyện không xuôi tai, ta đã nhịn mười năm rồi. Hôm nay nếu các ngươi không kích ta, nói muốn làm gì thì làm, ta cũng không nói những lời này, ừ thì ở riêng, các ngươi muốn làm gì thì làm đi. Mà nói không xuôi tai một tý thì nữ nhi gả ra ngoài như bãi nước hắt đi, liên quan gì đến ta, ta chỉ thương cho lão nương ngươi thôi .” Tăng Thụy Khánh nói.

Xuân Ngọc nghe xong, ô ô khóc: “Nương, chúng ta không ở nữa, chúng ta về nhà, bây giờ thu dọn về, bị ca ca ruột ghét bỏ, ta còn thể diện gì mà ở lại đây chứ.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!