Hái mận thì lại càng không dễ dàng. Nếu may mắn thì mới gặp được một vài quả mận chín trên những cành thấp.
Cây mận cao hơn các loại cây trái khác, nếu muốn lặt ở cành cao hơn thì phải trèo lên cây hoặc bắc thang lên cành thì mới có thể đứng vững được.
Thang gỗ được làm bằng cách chặt hai cây bách nhỏ gần đó, nó được đặt ở trên bãi cỏ giữa hai cây mận, trải qua nhiều năm đã có chỗ mục nát, bên trên mọc vài đám nấm mèo.
Hà Điền vừa cắt nấm vừa nói: "Luộc rồi cắt nhỏ làm rau trộn hoặc xào hay hầm đều ngon cả."
Tất cả các tài nguyên đều phải được tận dụng một cách triệt để. Nấm sau khi phơi khô có thể bảo quản được lâu, sau khi ngâm sẽ nở ra, ăn vẫn rất ngon.
Sau khi cắt nấm xong, hai người tìm mấy cái thang ở gần đó, dùng một ít gỗ gia cố lại rồi bắt đầu hái mận.
Mận ít khi được ăn trực tiếp vì nó chua lắm, mà mận trên những cây này thì vẫn còn xanh, phải đợi vài tuần nữa chúng mới ngả sang màu vàng, có điều vẫn rất chua.
Nhưng mận đã qua chế biến thì lại có một mùi thơm rất độc đáo, vị chua ngọt, có thể dùng để chế biến nhiều món ăn khác nhau.
Hà Điền khích lệ Dịch Huyền mặt mày đang nhễ nhại mồ hôi: "Anh nghĩ thử xem mấy quả mận này có thể làm được món ngon gì?! Hay là mình ngâm nó với mật ong và muối làm nước mận mật ong đi, đợi đến mùa đông cho một quả vào ly rồi chế nước nóng lên, vừa thơm vừa ngọt! Đến hè thì làm nước mận uống cũng ngon lắm. Đổ nước mận vào trong bình gốm hoặc ống tre, đem treo ở trên nhánh cây ngâm vào trong nước suối một buổi trưa, chiều làm xong về nhà uống một ly, ta nói, một ngày mệt nhọc cũng đều sẽ tan biến hết! Còn có món vịt hầm mận nữa!"
Dịch Huyền cũng khích lệ Hà Điền vẫn luôn một mực ngước cổ lên: "Cũng có thể phơi khô để làm mứt mận và... À, đúng rồi, rượu mận! Em đã từng uống rượu mận chưa? Một loại rượu được làm từ mận và mật ong, có màu hổ phách, uống vào có vị ngọt, còn trơn như lụa... "
"Rượu mận hả? Tôi chưa từng được uống." Rượu là thứ xa xỉ phẩm tương đương với "lãng phí lương thực", chỉ có những nơi dư thừa lương thực mới có thể làm ra rượu. Khi ông cô còn sống, năm nào ông cũng mua một ít rượu về nhà, nhưng Hà Điền đã nếm loại rượu đó rồi, rất cay và chẳng ngon nghẻ gì.
Dịch Huyền vừa hái mận vừa nói với Hà Điền về các loại rượu mà anh đã từng uống.
"Bia có độ cồn thấp, chỉ 6-7 độ. Nó có màu vàng óng, nổi nhiều bọt mịn, rất hợp với mùa hè. Ăn gà rán, tôm chiên, thịt nướng... uống cùng với bia, rồi ngồi bên bờ sông..."
"Rượu thì có nhiều loại, màu sắc từ vàng nhạt, hồng hồng đến đỏ đậm. Loại tôi thích là rượu đỏ làm từ một loại trái cây thơm nồng, nhưng độ ngọt không quá cao, uống vào trong miệng có cảm giác hơi chua nhưng hương vị sẽ thay đổi ngay, rất khó tả... "
"Chúng ta có thể thử làm rượu gạo! Không phải có thể mua được men rượu sao? Rượu gạo vừa mới làm có vị ngọt. Mùa đông buổi sáng dùng để luộc trứng, ăn xong cả người toàn thân từ trong ra ngoài đều trở nên ấm áp. Buổi tối lúc ăn khuya thì nấu một chén cơm rượu, viên cơm rượu được làm bằng gạo nếp... "
"Rượu gạo ngọt để lâu sẽ trở nên cay và sau khi chưng cất, nó sẽ trở thành rượu trắng đấy."
"Những loại rượu này làm như thế nào? Tôi đâu có biết làm!"
Mặc dù không biết phương pháp cụ thể để làm rượu mận, nhưng vì loại thức uống thượng hạng huyền thoại "màu như hổ phách, uống vào trơn như tơ lụa" này, họ lại hái thêm một sọt mận nữa.
Họ chuyển những sọt quả trở lại bờ sông, cắt một số cỏ dại và cành lá trên bờ phủ lên sọt, rồi quay trở lại rừng để lấy mật.
Cả hai xuyên qua rừng cây ăn quả và rừng bách theo một hướng khác, địa hình càng đi càng lên cao, leo lên sườn núi, tổ ong nằm ở bìa rừng. Chỗ đó rất cao, có vách núi sừng sững.
Đứng bên bờ sông nhìn ra xa có thể thấy được vách núi này, nó tựa như bức tường sắt từ trên trời rơi xuống, giống như một hàng kiếm sắc bén cắm xuống đất, sừng sững trong mây, cao ba bốn trăm mét kéo dài không ngừng, hai bên đều nhìn không thấy điểm cuối.
Có thể là nhờ bức tường núi này mà không khí ấm và ẩm trong thung lũng đã được giữ lại.
Khi bước xuống vách núi, càng cảm nhận được sự kỳ vĩ và sự khéo léo của thiên nhiên, ngẩng đầu nhìn lên nhưng không thấy đỉnh núi, đập vào mắt là những tảng đá gồ ghề màu đen xám và cây cỏ mọc ngoan cường trong khe đá.
Tổ ong nằm trong một khe nứt trên vách núi, cách mặt đất ba bốn mét.
Một bên vách núi có hai cái thang gỗ cũng được làm từ nhiều năm trước, cũng có rất nhiều nấm, còn có một số dây leo bò lên thang.
Trước tiên họ chuyển thang lại và đặt chúng xuống đất kiểm tra thật kỹ, đảm bảo chúng còn nguyên vẹn và chắc chắn. Bọn họ cũng không muốn đang leo giữa chừng thì thang bị gãy.
Sau khi cắt mấy loại nấm ăn được xong, họ gia cố thang bằng vật liệu tại chỗ rồi đặt chúng bên cạnh tổ ong.
Chỉ cần bước lên bậc thang và leo lên đến điểm cao nhất là đã có thể chạm vào tổ ong.
Tổ ong này trông đáng sợ hơn nhiều so với tổ ong giấu trong hốc cây hôm qua, đứng trên mặt đất nhìn lên, nếu Hà Điền không chỉ ra thì Dịch Huyền cũng không nhìn thấy được.
Tổ ong này rất lớn, cao gần một mét, rộng gần nửa mét, khó có thể thấy được độ dày của nó, lớp bên ngoài sẫm màu hòa quyện với màu đá xung quanh một cách hoàn hảo.
Tập trung nhìn vào, dường như có thể thấy được lớp đen kia đang run lên nhẹ nhàng, và khi nhìn kỹ hơn nữa, da gà đều nổi cả lên — tất cả những con ong đều đang bu trên tổ ong! Nó dày đặc với hàng trăm nghìn con.
Lớp màu đen có chút ánh kim loại là màu đen ở mép cánh của con ong, vì chúng nằm cạnh nhau dày đặc bên ngoài tổ nên chỉ có thể nhìn thấy được phần cánh. Đôi cánh của những con ong này sẽ thường xuyên run lên, nhìn từ xa, tổ ong dường như là một sinh vật sống đang hô hấp.
Nếu là người bị mắc chứng ám ảnh kinh hoàng, nhìn thấy điều này chắc chắn sẽ chết ngất tại chỗ.
Dịch Huyền không bị chứng ám ảnh này nhưng da đầu cũng phải run lên.
Nhưng trong mắt của Hà Điền, tổ ong xấu xí giống quái vật này là mật vàng.
Cô vui vẻ thực hiện công việc của mình một cách bài bản.
Trùm vải xô lên, tìm cành khô, cỏ dại có độ ẩm thích hợp rồi cột thành hai bó, đốt lên, đặt dưới vách đá, đeo mặt nạ phòng độc vào, tìm vài chiếc lá to và quạt vào đống củi để khói bốc lên càng nhanh càng tốt, hun cho lũ ong choáng váng. Chờ một lúc, cô bỏ một số củi vào vỉ hun khói đan bằng nhành liễu, leo lên thang, hun khói tổ ong.
Đứng trên mặt đất, Dịch Huyền nhìn lên và thấy một trận mưa ong, những con ong canh gác bên ngoài tổ ong rơi xuống đập vào nón của anh.
Lúc này, tổ ong cũng lộ ra ngoài.
Hà Điền treo vỉ khói lên bậc thang và lấy con dao tre ra lấy mật.
Dịch Huyền nhanh chóng cầm theo hũ thủy tinh trèo lên một cái thang khác để hứng lấy mật ong mà Hà Điền đã cắt.
Cô cắt một phần đáy tổ ong, mật ong bên trong tuôn ra như nước, tất cả đều được Dịch Huyền hứng vào hũ.
"Năm ngoái chỉ có một mình tôi thôi, biết bao nhiêu là mật bị thất thoát!"
Hũ mật ong nhanh chóng được hứng đầy, Hà Điền ra hiệu cho Dịch Huyền, đã thành công, rút lui!
Lần này hũ mật được đựng trong một cái túi rơm, giờ đã bị dính rất nhiều mật, họ phải nhanh chóng đến bên suối thay túi rơm khác.
Họ vừa leo xuống thang, những con ong trên vách đá đã bắt đầu thức giấc, một đàn ong vo ve bay lượn, đuổi theo họ.
"Chạy! Chạy mau!"
Hai người chạy trối chết, bầy ong không ngừng đuổi theo sau lưng họ, thẳng cho đến khi họ chạy khỏi khu rừng mới thôi.
Hà Điền cởi bỏ vải che mặt, thở ra một hơi: "Nguy hiểm thật! Đàn ong này khó đối phó ghê, chắc là do số lượng quá nhiều nên cho dù có hun khói như thế nào thì chúng cũng đều tỉnh lại rất nhanh..."
Khi đang nói chuyện, cô nghe thấy Dịch Huyền "Ui" một tiếng rồi lấy tay che nửa cổ bên trái của mình lại. Anh đã bị ong đốt.
"Đừng cử động!" Hà Điền vừa hét lên, Dịch Huyền đã dùng tay xoa vết ong đốt trên cổ mình rồi.
Hà Điền vội vàng kéo anh đến bên bờ suối, mở tấm vải trùm ra, thấy trên cổ Dịch Huyền sưng lên một cục màu đỏ.
Hai nách của tấm vải có lỗ thủng, ong đã chui vào từ đó.
Hà Điền rửa sạch tay, cẩn thận rút kim ong ra, rửa sạch bằng xà phòng và nước, sau đó thấm ướt một chiếc khăn vải rồi đắp lên vết thương cho Dịch Huyền.
"Anh chườm lạnh trước, sẽ không đau lắm đâu."
Cô lấy lọ thuốc mỡ vạn năng luôn mang theo bên mình ra, vén khăn vải ra, quét một miếng lớn rồi bôi lên cổ Dịch Huyền, thổi nhẹ vào vùng da sưng đỏ ấy: "Còn đau không?"
"..." Dịch Huyền nhìn Hà Điền, sau đó do dự một lúc rồi nói nhỏ: "Đau. Rất đau. Đặc biệt đau. Từ trước đến giờ tôi chưa từng đau đến vậy."
Hà Điền nghe vậy có chút áy náy, bất tri bất giác ôm lấy anh như đang dỗ dành một đứa trẻ, đặt lòng bàn tay phải lên lưng của anh không ngừng vuốt ve, lại thổi thổi cho anh, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, sáng mai sẽ ổn thôi. Lúc nhỏ tôi cũng bị ong đốt qua rồi. Dù sao thì chúng ta cũng lấy được mật ong, có bị đốt một cái cũng đáng giá mà, đúng không nào? Anh có muốn thử chút mật ong không? Hương vị của mật ong này không giống với mật ngày hôm qua đâu."
Mật ong lấy lần này có màu vàng vàng, giống như một chất lỏng ngưng tụ lại từ ánh sáng mặt trời, mùi thơm rất khác với mật lấy được hôm qua, mỗi loại có một đặc điểm riêng, mặc dù tổ ong này nằm gần chỗ trái cây rừng, nhưng mùi thơm của mật ong lại có mùi của hoa nhiều hơn.
Dịch Huyền gật đầu, thuận thế dựa vào vai Hà Điền một cách yếu ớt: "Được rồi. Vậy em cho tôi ăn chút mật ong đi."
Hà Điền nghe xong liền đỏ mặt nhìn Dịch Huyền, thấy hai hàng lông mi dài của anh rũ xuống, đôi mắt chó con với khóe mắt cụp xuống càng ngây thơ và đáng yêu, khóe miệng cũng vì không vui mà trệ xuống, sắp biến thành hình tam giác luôn rồi, nhưng mà - lông mi anh run lên, tròng mắt đen xoay lại, liếc sang nhìn cô, cơ miệng khẽ kéo như cố kìm lại nụ cười.
Sau đó cô mới nhận ra rằng không biết Dịch Huyền đã dựa vào vai mình từ lúc nào.
Cô đỡ vai anh, lùi về phía sau một chút, để anh ngồi thẳng lưng lại: "Tự mình ăn đi, đút cái gì mà đút? Anh là con nít sao?"
Biết khổ nhục kế không thành công, Dịch Huyền mím miệng "hừ" một tiếng, đứng dậy, xuống suối rửa tay. Anh nhổ một ít cỏ nhúng vào trong nước, lấy túi cỏ trên hũ mật nhúng xuống suối, lau hũ sạch sẽ.
Hà Điền nhìn anh, trong lòng có chút lo lắng, nghĩ thầm, có phải anh giận rồi không? Rồi lại nghĩ, anh giận cái gì chứ?
Lúc này Dịch Huyền đã ôm hũ mật trở về, anh ngồi xuống đối diện với Hà Điền, mở nắp hũ ra, giơ ngón trỏ lên lắc lắc với Hà Điền, sau đó nhúng đầu ngón tay vào hũ rồi lấy ra đưa vào miệng ngậm: "Ngon thật."
Khi làm điều này, và cả khi nói câu "Ngon thật" kia, anh vẫn luôn xụ mặt.
Hà Điền vừa bực mình mà cũng vừa buồn cười: "Anh làm sao vậy hả?". Truyện Đô Thị
Dịch Huyền tủi thân ôm cổ: "Ui da, đau quá, sưng lên một cục to rồi." Anh xếch mắt nhìn Hà Điền: "Mới rồi em còn đẩy tôi một cái thật mạnh, suýt nữa thì ngã xuống đất luôn."
Dù biết anh đang giả vờ nhưng Hà Điền vẫn không nhịn được cười, cô cắn môi dưới, nhưng miệng vẫn nhếch lên, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Dịch Huyền. Làm sao có thể tức giận được nữa?
Cô vẫy tay với anh: "Được rồi, được rồi, cho anh ăn mật, đừng giận nữa. Anh thiệt là, không ngại ngón tay của người khác bẩn sao? Anh là Lúa Mì hả? Thích liếm tay chủ?"
Cô nhúng ngón trỏ vào một ít mật ong, mỉm cười đưa lên trước mặt Dịch Huyền lắc lắc: "Chó con, đừng cắn chị nha!"
Dịch Huyền bắt lấy cổ tay cô, cười tủm tỉm đặt nó bên môi, cong môi nhẹ chạm lên đầu ngón tay cô...
Anh ngậm ngón tay cô dùng sức mút mạnh một cái, còn chưa kịp đắc ý, đột nhiên có hơi --
Một mùi vị lạ khó tả từ đầu lưỡi chạy thẳng lên đến đầu, nước mắt muốn chực trào ra!
"A ----" Dịch Huyền hét lên rồi bật dậy, chạy đến bên dòng suối liên tục súc miệng.
Hà Điền trố mắt sửng sốt, bật cười ha ha.
Cô quên mất ngón tay này vừa mới bôi thuốc mỡ cho anh!
Cô vẫn còn đang cười, Dịch Huyền lao trở về như một cơn lốc, ôm lấy hai vai cô đem cô áp đảo, nước suối lạnh buốt trên môi anh như những hạt mưa nhỏ không ngừng rơi xuống miệng, trán, má, mũi và mí mắt của cô.
Cô cười giãy giụa muốn né tránh, lại nghe thấy anh hung dữ nói: "Không thể để tôi chịu thiệt một mình được, em cũng nên nếm thử cái vị này đi."
Hà Điền giờ phút này còn muốn cười, anh định cho tôi nếm thử kiểu gì? Cũng sẽ quẹt một mẩu thuốc mỡ rồi nhét nó vào miệng tôi sao?
Khoảnh khắc tiếp theo, cô liền biết.
Lúc mới đầu Dịch Huyền cũng thật sự có chút tức giận muốn trả đũa, có lẽ vì đây là lần đầu tiên anh làm vậy, cho nên không hề có tổ chức, chỉ có thể mạnh mẽ làm tới. Hà Điền cũng sợ ngây người một lúc, về sau cũng không biết là do bị mùi thuốc còn sót lại kích thích, hay là vì vừa thẹn vừa xấu hổ nên mới phản kháng giãy giụa, khiến anh chỉ có thể dùng sức mạnh bản năng trấn áp cô lại, nhưng rồi cô cũng không vùng vẫy nữa, anh cũng trở nên dịu dàng.
Anh lén mở mắt ra nhìn cô lần nữa, thấy hai má cô đỏ bừng như được tô vẽ, lông mi không ngừng run rẩy, lập tức cảm thấy trái tim mình như đang ngâm trong nước nóng. Loại nước này có thể là nước mật ong đun nóng, dinh dính và ngọt ngào.
Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng thở dốc của cô, sợ cô phát hiện mình có phản ứng khác thường rồi khó chịu đẩy anh ra giống như lần trước lúc anh để cô ngồi trên đùi mình, cũng có chút sợ mình sẽ đè nặng cô, nên anh ôm eo cô lăn sang một bên, để cô nằm nghiêng, sau đó nắm lấy hai bàn tay nhỏ đang ấn trước ngực mình của cô kéo lên quấn quanh cổ.
Hà Điền mở to mắt, cùng Dịch Huyền mặt đối mặt, nhìn thấy trong con ngươi đen sáng ngời của anh có hình ảnh thu nhỏ của mình, rồi bất giác mỉm cười, có lẽ anh cũng nhìn thấy chính mình phản chiếu trong con ngươi của cô.
Anh áp sát lại gần cô, dùng đầu mũi cọ vào mũi cô, rồi lại dùng bờ môi chạm vào bờ môi.
Hà Điền nghĩ, khi một con bướm đậu trên một bông hoa, nó sẽ luôn vỗ cánh vài cái, là đang chào bông hoa sao? Giống như bây giờ vậy?
Cô không biết bông hoa đáp lại con bướm như thế nào, còn cô thì, khẽ mở đôi môi của mình ra.
Gió rừng hiu hiu thổi, đàn ong vo ve bay về, bóng cây chầm chậm lay động dưới ánh nắng.
Nụ hôn mang một chút dịu dàng và hiếu kỳ với nụ hôn của loài động vật nhỏ kia kết thúc, bọn họ ôm nhau ngồi xuống, đám cỏ bị nghiền nát tỏa ra một mùi thơm ướt át, trên quần áo của họ vươn một chút cỏ cây màu xanh, đầu tóc cũng bù xù, dính đầy cỏ khô và những chiếc lá nhỏ.
Hai người nhìn nhau, đều không nhịn được bật cười. Hà Điền xõa bím tóc ra, Dịch Huyền ngồi ở sau lưng cô, nhặt những chiếc lá nhỏ dính trên tóc cô xuống, dùng một chiếc lược nhỏ chải và tết lại tóc cho cô. Anh rất tự tin về việc này, lúc làm dây thừng mây đã luyện tập rất thành thục.
"Em có biết không, Hà Điền, bất kể là ngồi cùng em ở trong bụi hồng, bên cạnh hũ mật ong, hay lúc dọn nhà vệ sinh để làm phân bón, hoặc là lúc cạo lớp da lông thối không thể chịu được kia, trong lòng anh vẫn luôn vui vẻ." Anh vuốt tóc của cô, ghé vào trên vai, áp trán vào bên thái dương cô, thì thầm: "Bởi vì anh thích em."
Sau đó, anh lại đặt vòng hoa làm bằng cành liễu lên đầu cô, hái một vài bông hoa dại bên cạnh, cài lên vòng hoa.
Lúc này Hà Điền mới quay đầu lại, nhìn anh: "Em cũng thích anh."