Hắn nhìn thấy hai cái con người kia giải quyết chuyện của bản thân không xong còn dám kéo vợ mình vào thì ngứa cả mắt, vôi chạy ra ngăn cản.
Giọng nói hết sức khó chịu:
“ Giám đốc Bạch và tổng giám đốc Hạ muốn bàn công việc thì ngồi vào ghế, tôi sẽ nói nhân viên đem trà và bánh lên rồi cùng nhau bàn luận, đừng có lôi lôi kéo kéo vợ tôi”.
Bạch Diệp Phi Yến nhìn thấy hắn liền nhẹ lòng, có hắn ở đây thì cái tên kia sẽ không còn đeo bám nhưng vẫn không quên cảnh giác nhìn anh chăm chăm.
Hạ Đông Quân đúng là số khổ, nhìn thấy cô phòng bị thế kia cũng chẳng dám làm gì nữa, buồn thiu đứng yên một chỗ.
“ Lục tổng, tôi đã bàn giao công việc cho người khác rồi. Hôm nay đến đây chỉ là làm theo lời anh trai, nói rõ một câu với anh. Xong chuyện rồi, tôi xin phép”.
Nói xong, Bạch Diệp Phi Yến chạy đi mất, cô chẳng dám ở lại đó thêm một giây một phút nào đâu, cái tên kia dai còn hơn cả đỉa đói.
Alex vốn muốn đuổi theo nhưng lại bị sếp của mình ngăn cản.
Anh gấp gáp sắp điên, nóng ruột mà lên tiếng:
“ Đừng có ngăn tôi, còn không bám theo thì cô ấy sẽ chạy mất”.
“ Câu đeo bám như đỉa không có tác dụng gì đâu, có khi còn khiến cô ấy sợ hãi thêm. Chờ ít lâu nữa, để cô ấy bình tĩnh rồi hẳn đến gặp”.
Lục Nghiên Dương mù tịt về chuyện tình cảm, lại không giỏi đưa ra những lời góp ý có ích nhưng quả thực lần này hắn nói lại rất đúng.
Vì kích động nên Hạ Đông Quân mỗi lần tìm đến Bạch Diệp Phi Yến đều rất hùng hổ, lần nào cũng hỏi cô tại sao lại chia tay mà không nói rõ lý do.
Bạch tiểu thư đã giải thích rõ ràng nhưng anh vẫn một mực không hiểu.
Kết quả, chuyện thì chẳng giải quyết được đến đâu cả, mà anh thì lại càng ngày càng giống một tên đeo bám.
Cô ấy làm sao có thể không sợ được cơ chứ?
Tuy anh đẹp trai, giàu có nhưng không có nghĩa là anh được quyền bám đuôi con gái nhà người ta nha.
Hơn thế nữa, Bạch Diệp Phi Yến gia đình như thế nào? Loại người nào cô ấy chưa từng gặp qua cơ chứ?
Đừng nghĩ anh được vẻ ngoài sáng lán thì muốn làm gì cũng được.
Cô chưa tìm ngừoi bẻ gãy chân anh là đã nể mặt chuyện tình cảm trước đây lắm rồi.
Tuy đang rất sốt ruột và nóng lòng, nhưng nghe thấy những lời hắn nói có chút lọt vào tai, anh nghe theo.
Cũng may có được người bạn thân này để chia sẻ và cho lời khuyên, nếu không thì anh cũng không biết phải làm sao nữa.
Hạ Đông Quân giờ đây hệt như con thuyền bị mất đi hoa tiêu, lại chẳng có la bàn và bị lạc vào vùng tam giác quỷ, có hắn khuyên nhủ thực là may.
Anh có chút xúc động mà lên tiếng:
“ Bị gì mà hôm nay nói năng trôi chảy thế?”.
“………”.
Kiều Uyển Nhi đứng bên cạnh cố nén cười, đúng là không ai hiểu rõ tính tình của hắn hơn Hạ Đông Quân. Ngoài bị Bạch Diệp Phi Yến làm cho sốc ra thì giờ đây cũng bị hắn doạ cho sợ.
Tội cho anh.
Hạ Đông Quân cũng nên biết ơn Bạch Diệp Phi Yến không làm lớn chuyện, nếu không với gia thế nhà họ thì anh đã sớm đăng xuất khỏi Trái Đất rồi, làm gì còn mạng mà tìm gặp bao nhiêu lần gây rắc rối cho cô ấy?
Lục Nghiên Dương nhìn thấy bạn thân đau buồn, liền nói gì đó an ủi:
“ Sửa cái tính nết đi”.
Hạ Đông Quân:
“……….”.
Kiều Uyển Nhi:
“………….”.
Cô lắc lắc đầu, lấy điện thoại từ trong túi xách ra tra gì đó rồi đưa cho anh xem:
“ Thay vì cứ đi theo hỏi rõ lý do thì anh nên tham khảo quyển sách này có lẽ sẽ tốt hơn”.
Nghe thấy sách, đột nhiên sau gáy của Lục tổng cảm giác hơi ngứa ngáy.
Đừng có bảo quyển sách mà cô nói ….
Alex ảo não nhìn vào màn hình điện thoại, giọng nói có chút nghi hoặc đọc lên tên quyển sách:
“ Một trăm … cách … dỗ vợ?”.
Kiều Uyển Nhi lén nhìn ai đó đang giả vờ không nghe, cố cao giọng nói:
“ Đúng, quyển sách này có người đã áp~ dụng, nghe nói là kết quả tốt lắm”.
Hạ Đông Quân nhìn vào điện thoại, lát sau khẽ thở dài rồi lên tiếng:
Alex ảo não nhìn vào màn hình điện thoại, giọng nói có chút nghi hoặc đọc lên tên quyển sách:
“ Một trăm … cách … dỗ vợ?”.
Kiều Uyển Nhi lén nhìn ai đó đang giả vờ không nghe, cố cao giọng nói: