Cuối cùng thì sự kiện đáng mong chờ cũng đến, Lý Uyên mặc một chiếc váy hai dây màu nâu cafe dài đến cổ chân, phía sau lưng xẻ sâu khoe trọn tấm lưng trần trắng noãn.
Mái tóc suông được cô búi phía sau, vài sợi rũ xuống gương mặt, nhìn rất phong tình.
Hoa tai dài bằng kim cương lấp lánh, lại thêm dây chuyền nhỏ xinh, nhìn cô trông đơn giản nhưng lại khiến cho ai nhìn vào đều không thể rời mắt.
Có điều …
Phía sau xẻ sâu quá, có chút lạnh. Cô không nhịn được à rùng mình.
Lý Uyên mang một đôi giày cao gót bảy phân màu bạc, cùng màu với những phụ kiện trang sức mà cô đeo.
Cô bước xuống lầu, trên tay cầm theo túi xách cỡ nhỏ.
Vốn dĩ muốn mặc váy cổ vuông cơ, nhưng ai mà ngờ Triệu Tử Anh đã chuẩn bị sẵn váy rồi đem lên cho cô, Lý Uyên muốn từ chối nhưng đâu thể nghĩ ra cách để đối phó với một Triệu Tử Anh việc gì cũng nói được?
Buổi tiệc này … lại gây chú ý rồi.
Mike đã chuẩn bị xe, đang đứng bên ngoài cùng với Triệu Tử Anh. Lý Uyên đi xuống, cẩn thận mà hỏi tiểu Dĩ:
“ Lạc Lạc ngủ rồi à?”.
“ Dạ”.
Bé cưng bình thường đâu có ngủ vào giờ này, hôm nay sao lại thế nhỉ?
“ Đi thôi” - Triệu Thần Hy đi đến bên cạnh cô lúc nào không hay, làm cho Lý Uyên thót tim.
Họ đi ra ngoài, Triệu Tử Anh đã ngồi ở ghế phụ, chỉ còn lại ghế ở phía sau.
Đáng ra lúc nãy cô nên chuẩn bị thật sớm rồi dành ghế phụ trước mới đúng, sơ sót rồi.
Lý Uyên thu lại vẻ mặt chán chường, đi lên xe.
Nhưng có điều cô vẫn chưa biết, dù có đi sớm hơn thì vẫn không thể ngồi ở ghế lái phụ được.
Chiếc xe lăn bánh ra khỏi biệt thự.
Trên đường, bằng một trực giác nhạy bén, cô gái luôn cảm thấy người đàn ông ngồi bên cạnh đang nhìn mình chăm chăm.
Vì không muốn chú ý đến hắn nên cô xoay ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm cảnh vật.
Giác quan thứ sáu cho cô biết, cái tên đó càng nhìn cô chăm chú hơn.
Hắn đang nhìn vào tấm lưng trắng noãn, lộ liễu đến mức cô cảm thấy rùng mình.
Lý Uyên căm phẫn quay ngoắt lại lườm hắn, vậy mà cái tên không biết xấu hổ này vẫn không chịu dời mắt sau thái độ cảnh cáo nayf.
Cô không muốn lên tiếng hỏi hắn ‘ đang nhìn cái gì?’.
Mà chỉ muốn trực tiếp móc mắt hắn ném ra ngoài cửa sổ cho xong.
Đúng là khi bạn không thấy nhục thì người khác sẽ nhục giúp bạn.
Đối với cái thái độ trơ trẽn của Triệu Thần Hy, Lý Uyên chẳng thể làm gì, đành tựa lưng ra sau ghế rồi xoay mặt ra ngoài cửa sổ.
Ngốc thật, đáng ra phải đem theo áo để khoác bên ngoài mới đúng.
Lúc này, Triệu Tử Anh quan sát kính chiếu hậu đã thấy được vài phần, cô cười rồi lên tiếng:
“ Chiếc váy chị chọn giúp em thế nào, không tồi chứ?”.
Lý Uyên có phần gượng gạo:
“ Đẹp thì có đẹp … nhưng … có chút thiếu vải”.
“ Em còn trẻ mà sao lại mang tư tưởng cổ hủ vậy? Sao lại gọi là thiếu vải chứ? Đẹp khoe xấu che, em đừng có ngại, trong buổi tiệc thế nào cũng có người vì vẻ đẹp này mà đến bắt chuyện”.
Vì không muốn gây chú ý nên em mới muốn đơn giản mà!!!
“ Chị xem lại hợp đồng sắp ký đi, cẩn thận dự tiệc lại quên mất không biết nên nói gì thì lại hỏng việc” - Triệu Thần Hy nhíu mày nhìn chị mình, cắt ngang câu chuyện.
Hào hứng muốn người ta bắt chuyện với vợ của em trai là thế nào?
*******
Chiếc xe dừng lại ở trước một khách sạn cao cấp, Mike chu đáo mở cửa xe cho Triệu Tử Anh, còn hắn bước ra mở cửa cho vợ mình.
Sau khi mở xong, hắn đứng gần với chị mình, không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi:
“ Chị đang muốn làm trò gì thế?”.