Triệu Tử Anh nhìn em trai mình, vẻ mặt bình thường mà hỏi:
“ Sao em biết?”.
Nhất thời không tìm ra lý do để nói, Triệu Thần Hy im lặng trong giây lát.
Triệu Tử Anh nhìn hắn bằng ánh mắt thấu hiểu từng đường chân tơ kẽ tóc, Triệu thiếu có chút chột dạ nuốt nước bọt.
“ Em …” - Triệu Tử Anh úp mở lên tiếng.
Không xong rồi, chẳng lẽ … chị ấy nhìn ra được rồi?
Cô nhíu mắt, vỗ vỗ bé con đang bế trên tay rồi gằng giọng:
“ Lúc nãy trước khi xuống đây em đi ngang qua phòng con bé định trêu tức nên biết có đúng không?”.
“……..”.
Hắn thở dài, gương mặt lộ sự chán nản:
“ Không có. Sao chị lại nghĩ em như thế chứ?”.
“ Tốt nhất là không có. Chuyện của Trịnh Hoài An gây ra con bé hoàn toàn vô can, nếu không đối tốt thì cũng đừng có trút hết oán giận lên đầu nó”.
“……”.
Triệu Thần Hy đang định mở miệng nói gì đó thì chị của hắn đã lên tiếng:
“ Uyên, mau đến đây”.
Hắn xoay đầu nhìn cô gái đang đứng trên cầu thang, chẳng biết cô có nghe được chuyện từ nãy đến giờ không.
Lý Uyên thở dài, không nhìn hắn dù chỉ một cái, ánh mắt hướng về Triệu Tử Anh:
“ Em đang định vào phòng xem thử Lạc Lạc nhưng không thấy liền xuống đây tìm, nếu chị đang chơi với bé thì tý nữa em sẽ bế sau”.
“ Đến đây dùng bữa sáng, hôm nay có làm súp cua mà em thích đây”.
“ Không cần đâu ạ, em sẽ ăn sau” - Nói xong, Lý Uyên liền xoay người trở lên tầng.
Nhinf thấy hắn, cô không nuốt nỗi thức ăn.
Sao có thể làm như thế với cô chứ?
Nếu như lên cơn thì thiếu gì người?
Hôm qua còn đi dự tiệc, hắn tuỳ ý liên lạc với ai đó để giải toả là được rồi.
Cô trở về phòng, sắc mặt cực kỳ không tốt.
Tiểu Dĩ mang lên một chén súp đặt lên bàn:
“ Chị, nếu không dùng bữa sáng thì không tốt đâu”.
Nhìn chén súp nóng được đặt lên bàn, Lý Uyên nhìn cô bé rồi gượng cười:
“ Chị biết rồi, cảm ơn em”.
Món ăn cô thích, giờ đây khi nuốt vào chẳng thấy có mùi vị gì nữa.
Côc ăn xong, đi đến cửa sổ, ngồi trên bệ.
Nhìn thấy bóng dáng người đàn ông ngồi vào xe rồi rời đi, cô thở dài, đứng lên rồi đi xuống dưới nhà.
Lúc đang định đến bế con thì có một giọng nói vang lên:
“ Uyên”.
Cô xoay lại, nhìn thấy Triệu Tử Anh đang đi tới.
“ Anh tỷ … có việc gì sao?”.
“ ……” - Triệu Tử Anh ngập ngừng, song, cũng lên tiếng:
“ Có việc, chúng ta đến phòng làm việc của chị rồi nói”.
“ ….. vâng”.
Triệu Tử Anh đi trước, cô đi theo sau.
Nhìn thần sắc của cô ấy, dường như việc sắp tới … có chút khó nói.
Vào trong phòng, Triệu Tử Anh đóng cửa. Cả hai người ngồi xuống sofa, tách trà cầm trong tay cũng được uống gần một nữa nhưng vẫn chưa nghe thấy Triệu Tử Anh nói gì.
Vì không thích dông dài, Lý Uyên lên tiếng:
“ Chị, có việc gì … khó nói sao?”.
Triệu Tử Anh buông tách trà xuống, bàn tay đan vào nhau rồi chậm rãi nói:
“ Tình hình công ty dạo này đã ổn định … nên chị muốn …”.
Nghe thấy, tim cô như thắt lại. Dù không nghe hết câu, cũng đoán ra được vài phần.
“ Nên là … vở kịch này … đã đến lúc chấm dứt?”.
“………” - Triệu Tử Anh nhìn cô, nhẹ nhàng nói tiếp:
“ Ba tháng sau …”.
Lý Uyên nhìn Triệu Tử Anh, ánh mắt như chết trân, lại mang chút tuyệt vọng.
Dường như ý thức được cảm xúc của bản thân dần lộ rõ, cô thu liễm tầm nhìn, cúi xuống, bàn tay bất giác nắm lại.
Tầm mắt dần trở nên mờ ảo, dòng nước trong mắt chuyển động khiến cho mọi vật trở nên không rõ ràng.
Lý Uyên nuốt nước bọt, hít một hơi sâu rồi nói:
“ Em biết rồi. Nếu không còn việc gì … thì em muốn về phòng nghỉ ngơi”.
“………” - Triệu Tử Anh không biết nên nói gì, dù là động viên, an ủi hay bất cứ điều gì cũng đều không có ý nghĩa. Vậy nên, dù muốn nói gì đó, song, cô vẫn nén xuống.
“ Ừ”.
Lý Uyên đứng lên, cô vẫn cúi đầu, rồi đi ra ngoài.
Trở về căn phòng, không gian yên tĩnh, cô ngẩng lên, đôi mắt thờ ơ không có tý biểu cảm gì lát sau lại mang chút cay đắng.
Lý Uyên cười, chua chát mà cười:
“ Ha, vì ở đây một thời gian nên mày nghĩ … nơi này là nhà của mày rồi?”.
Vốn dĩ hiểu rõ, sớm hay muộn thì ngày này cũng sẽ đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!