Căn phòng tối, hai cơ thể đối lập quấn lấy nhau, không ngừng phát ra âm thanh khiến cho ai nghe thấy cũng phải ngượng chín mặt.
Lý Uyên đấm loạn xạ vào ngực hắn, nhưng nó cứng như một tảng đá, vốn muốn hắn biết khó mà lui, ai ngờ lại khiến cho tay cô đau.
Mà cái tên đàn ông đó, thấy cô kháng cự lại càng hôn mạnh bạo hơn.
Lưỡi hắn luồng vào, thăm dò, cuống lấy bao nhiêu ngọt ngào của cô rồi nuốt xuống bụng.
Không thể thoát khỏi, cô đấm hắn đến khi không còn chút sức lực nào, cảm thấy không thể thở được nữa.
Gương mặt đỏ lên, dưỡng khí không còn.
Nếu duy trì thế này thì vài phút sau cô sẽ không còn nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai mất.
Người đàn ông dường như cảm nhận được cô không còn phản kháng, xụi lơ trong lòng, biết rằng cô gái đã mất dưỡng khí mới luyến tiếc buông tha.
Hắn rời khỏi môi cô, kéo theo một sợi dây liên kết mỏng manh.
Lý Uyên vội hít thở, hắn đang muốn nói gì đó, vừa mở miệng, chữ chưa kịp bay ra khỏi miệng thì đã bị ăn một cú tát của cô.
Cô gái nhỏ với sức lực không vừa, dùng hết sức bình sinh mà tát vào má hắn một cú thật đau.
Triệu Thần Hy vươn đầu lưỡi ra liếm khoé môi, bộ dạng hệt như một yêu nghiệt. Ánh mắt của hắn bình sinh đã vô cùng gian manh, giờ đây lại càng thêm quỷ dị.
Trong bóng tối, con ngươi kia như phát sáng, Lý Uyên cũng có chút lo lắng, nhưng cô thực sự rất tức giận.
Sau khi tát xong, cô đưa tay lên chà xát đôi môi hồng, hệt như vừa mới chạm phải thứ gì ô uế, cần phải lau thì mới có thể sạch sẽ.
Cô xoay người, muốn tận dụng khe hở bên hông để rời đi.
Trời đất đảo lộn, cô bị người đàn ông bế lên, bất ngờ với tình huống này, Lý Uyên bất giác thét lên:
“ Á, anh … anh bỏ tôi xuống!”.
Người đàn ông chẳng hề quan tâm, hắn đi về phía giường rồi ném cô lên đó.
Đầu óc cô choáng váng, lồm cồm bò lên phía trên, nhưng chỉ được vài giây thì đã bị hắn túm lại, lần nữa đè dưới thân.
Cổ tay mảnh khảnh bị hắn ghì sang hai bên, người đàn ông không chút khách sáo thượng trên người cô.
Lý Uyên tức giận vô cùng, cô đã thử phản kháng nhưng hắn nắm rất chặt, chỉ có thể đạp chân.
Ngoài việc làm nhăn nhúm drap giường thì chẳng có tác dụng gì nữa.
“ Triệu Thần Hy, anh đừng có quá đáng!”.
Hắn cười:
“ Quá đáng? Vợ chồng với nhau thân mật là chuyện thườngt tình, tôi chỉ đang làm đúng phận sự của minh thôi”.
“ Kết hôn khi nào mà vợ chồng ở đây? Anh đừng có không biết xấu hổ”.
“ Em nhắc đi nhắc lại việc chúng ta vẫn chưa kết hôn … là vì muốn tôi cân nhắc?”.
Lý Uyên thực sự không thể giữ được bình tĩnh nữa, lúc đầu cô nên nhìn ra tên này là một kẻ mặt dày.
“ Buông ra” - Tay cô nắm thành đấm cố gắng hết sức để có thể thoát ra khỏi ma trảo của tên khốn kiếp này.
Lý trí chẳng còn lại bao nhiêu, chỉ có thể mắng chửi, mong động đến lòng tự tôn của hắn.
“ Đã nói chúng ta nếu không có gì thì tốt nhất đừng có động đến đối phương. Tôi đã làm gì mà anh …”.
“ Vì em không làm gì cho nên tôi mới động đến em” - Hắn nhếch mép.
Lý Uyên không thể tin vào tai và mắt mình được, hắn… cái tên khốn này … hắn trơ trẽn như thế này sao?
“ Anh có biết liêm sỉ hay không?”.
Nghe thấy cô hỏi câu ngô nghê, hắn cười rồi hỏi ngược lại:
“ Liêm sỉ có tác dụng gì? Nếu em nghĩ tôi có thứ đó … thì em đánh giá tôi hơi cao rồi đấy”.
Triệu Thần Hy cúi xuống, in lên cổ cô một nụ hôn.
Lý Uyên có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ môi hắn truyền sang cô, nơi bị chạm vào dinh dính và chẳng hề thoải mái.
Sợ hắn làm liều, cô lớn tiếng: