Quản gia có chút khó hiểu mà hỏi lại:
“ Mike?”.
Mike là quản lý của em trai, bình thường dù Triệu Thần Hy có đi đâu thì cậu ta luôn theo phía sau, chắc chắn sẽ biết được điều gì đó.
Triệu Tử Anh sẽ không bỏ qua bất kỳ manh mối nào dù là nhỏ nhất. Chuyện này, cô nhất định phải tìm cho ra lẽ mới thôi.
Trong phòng rượu dưới tầng hầm của nhà họ Triệu, người đàn ông ngồi ở quầy bar, tâm trạng cực kỳ không vui.
Chỉ là tình một đêm, tự dưng lại có con. Người thích tự do và chưa săn sàng như hắn sao có thể chấp nhận làm cha cơ chứ?
“ Cái đám người họ Lý đó … còn dám tung tin đồn ra bên ngoài, đúng là khốn kiếp”.
Sở dĩ Lý Lăng Hách làm như vậy cũng rất đơn giản, chẳng qua muốn dựa hơi nhà họ Triệu để có tiếng nói hơn.
Lý Uyên đã trở mặt, hiện tại lại đang ở nhà họ Triệu, cho nên nếu có bất mãn gì cũng sẽ trút lên đầu cô.
Vừa có thêm tài nguyên, vừa xả được cơn giận thì sao lại không làm cơ chứ?
Triệu Thần Hy vẫn còn đang rất tức giận, chưa từng có người nào dám bày mưu với hắn như thế.
Vì có Triệu Tử Anh cho nên hắn chưa hề làm phiền cô. Lý Uyên ở nơi này đã được 1 tuần, tuy nhiều tin tức không hay nổi lên như vũ bão nhưng cô vẫn được an nhàn.
Đúng là mẹ quý nhờ con, may là ngày đầu ở nơi này cô đã không nhượng bộ, nếu không thì giờ đây chẳng có được cơm trắng mà ăn.
Trong tuần này, cô luôn thấy Triệu Thần Hy mỗi ngày đều đi với một người con gái khác nhau.
Tên này ... là ngựa giống hay gì vậy?
Nếu là trong tiểu thuyết tình cảm, cái tên suốt ngày chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới như hắn, dù có làm được nam chính thì độc giả cũng bỏ truyện mà thôi.
Vài lần hắn và cô cũng chạm mặt, nhưng bộ dạng hắn rất ngông cuồng. Mặt hất lên, ôm người bên cạnh chặt hơn, còn cô gái được hắn ôm lấy cũng nũng nịu mà bảo ‘ đáng ghét’.
Lý Uyên cũng cạn lời, hắn nghĩ cô thích hắn hay sao mà làm cái trò đó cho cô tức vậy?
Chắc là đang nghĩ trong lòng, cô làm cách gì đi nữa thì đừng mong hắn sẽ có tình cảm với cô.
Sau vài ba lần gặp tình huống nhảm nhí đó, Lý Uyên cũng dần lơ đi.
Triệu Tử Anh dường như rất quan tâm đến đứa bé trong bụng cô, vừa mới đến đây đã đưa đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ. Nay chỉ vừa mới 1 tuần trôi qua liền gọi bác sĩ đến nhà, chắc là do bên ngoài đang tung tin loạn cả lên, muốn bớt đi rắc rối.
Hôm nay lại chạm mặt với Triệu Thần Hy, hắn nhíu mày khi thấy cô, đây dường như trở thành phản xạ tự nhiên.
“ Hừ, đúng là chướng mắt” - Hắn lên tiếng.
“ …..” - Lý Uyên cũng không nói gì, trong lòng càng không có cảm giác buồn bực, việc này ở nhà họ Lý nhiều như cơm bữa.
Đôi lúc cô còn cảm thấy trình độ móc mỉa của hắn còn thua xa Lý Hoàng Hoàng.
Nghĩ đến đây, cô bất giác cười rồi lẩm nhẩm:
“ Đúng là người tàn ác thì được sống thảnh thơi”.
“ Ai tàn ác cơ?”.
Bỗng có tiếng nói sau lưng, giọng nói nhẹ nhàng lại ngọt ngào không làm cho cô giật mình, Lý Uyên xoay về phía sau liền thấy Triệu Tử Anh đang đi cùng với quản gia.
Lý Uyên mỉm cười, tay vẫn như thường lệ xoa xoa bụng rồi nói:
“ Em chỉ đang nhớ lại câu nói đang nổi trên mạng dạo gần đây thôi”.
Triệu Tử Anh không hỏi nhiều, chỉ ra ngoài vườn đám hoa đang nở rộ rồi nói:
“ Đi dạo thôi, để cho đứa bé được nhìn thấy nhiều thứ trong cuộc sống”.
Trên đường đi, vẫn là cuộc hội thoại hết sức bình thường:
“ Dạo này trong người có thấy khó chịu hay không?”.
Lý Uyên lắc đầu: