Triệu Thần Hy nhìn thấy cô, hừ nhẹ rồi bỏ đi.
Triệu Tử Anh thì tiến đến, cầm lấy bát cháo to rồi đặt lên bàn, lên tiếng oán trách:
“ Sao lại bê đồ nặng thế kia?”.
Lý Uyên cười:
“ Đầu bếp nấu cho em, nhưng mà nhiều quá, một mình em thì ăn không hết, cho nên muốn cùng chị ăn”.
Đặt bát cháo to lên bàn, Triệu Tử Anh nhìn kỹ lại mới thấy bên trong chẳng có chút gì giống cháo cả, nước rất nhiều, lạnh ngắt, lại còn có thêm vài hạt cát, nhìn thấy thế này chị ta không khỏi nhíu mày:
“ Ai làm?”.
“ Lúc nãy có người đem đến cho em, hỏi cô ấy chắc sẽ rõ” - Lý Uyên lên tiếng, cười như không cười.
Triệu Tử Anh đưa mắt nhìn quản gia, ông ấy cúi đầu rồi đi mất, chắc là đi điều tra xem ai lại dám làm loạn ở đây.
Đưa ánh mắt nhìn về phía Lý Uyên, gương mặt cô giờ đây lạnh tanh, không còn chút vui vẻ:
“ Em nghĩ sau khi sinh con xong, sẽ không thể nào ở lại nơi này được. Em chấp nhận điều đó, con em ở nơi đây sẽ đủ đầy không cần lo ăn mặc. Nhưng mà … chỉ vừa mới ngày đầu thôi, đã thế này, em thực sự không dám đảm bảo sau khi mình rời đi, đứa trẻ sẽ được xem trọng”.
Gương mặt Lý Uyên đầy nghiêm nghị, cô nhìn thẳng vào Triệu Tử Anh không chút lo lắng và lúng túng mà nói:
“ em nghĩ dù là bất cứ ai cũng không an tâm để con mình ở một nơi đầy đủ vật chất nhưng bị ghẻ lạnh”.
Nhìn dáng vẻ cương quyết của cô, Triệu Tử Anh cũng loáng thoáng nhìn thấy hình ảnh của bản thân trong đó.
Lúc cha mẹ qua đời, cô ấy đã phải chống đỡ rất nhiều thứ. Tất cả chỉ vì muốn em trai được đầy đủ không phải lo nghĩ gì.
Lý Uyên hôm nay làm thế này, không thể trách được.
Tình mẫu tử là thiêng liêng.
Triệu Tử Anh khuấy khuấy bát cháo kia, nhỏ giọng:
“ Từ hôm nay phải đối với Lý tiểu thư đây thật tốt, không chỉ vì cô ấy là khách, còn là vì đứa trẻ trong bụng. Nếu ai không làm theo thì sa thải, tôi không muốn việc tương tự tiếp diễn thêm lần nào nữa”.
Nói xong, cô ấy bỏ đi.
Lý Uyên thở phào. Thú thật có chút căng thẳng, nếu như chủ nhà không bênh thì cuộc sống ở nơi này sẽ còn khủng khiếp hơn rất nhiều.
Vào lại căn phòng, cô đóng cửa lại, mang một tâm trạng vừa buồn vừa vui.
Nhưng thật may.
Nói thật, những thủ đoạn của người làm nơi này cũng chẳng có gì ghê gớm. Lý Uyên còn cảm thấy nó có chút đáng yêu, chẳng được gọi là thủ đoạn đâu.
Ít nhất là ... so với nhà họ Lý.
Cô lắc đầu, không muốn chuyện không vui ảnh hưởng, sờ lên bụng, cười rồi nói:
“ Bảo bối ngoan, lúc nãy mẹ có chút hung dữ, con sau này đừng có học theo nhé!”.
Trong phòng làm việc của Triệu Tử Anh, cô ấy đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Quản gia đi vào, chậm rãi báo cáo tình hình:
“ Tôi đã làm theo lời tiểu thư bảo, đuổi hết những người quá phận rồi ạ”.
“ Ừm” - Triệu Tử Anh lười biếng đáp một tiếng.
Quản gia vẫn đứng đó, cô ấy liền tinh ý nhận ra và lên tiếng hỏi:
“ Còn có việc gì hay sao?”.
Quản gia ngập ngừng, song, cũng nói ra suy nghĩ:
“ Cô thực sự tin người phụ nữ đó … đứa bé trong bụng là của …”.
Triệu Tử Anh chống tay lên cằm, nhìn đám mây trắng bồng bềnh đang lơ lửng giữa bầu trời xanh thẳm rồi đáp lại:
“ Tin hay không cũng chẳng có ích gì, chỉ cần đứa bé chào đời liền có thể biết được. Nếu phải thì đối xử tốt khi cô ta đang mang thai cũng tốt, không bị mang tiếng tệ bạc. Còn không … tôi sẽ để nhà họ trả giá”.
Người đứng đầu quả nhiên mang phong thái bất phàm, qua bao nhiêu sóng gió mà trên gương mặt xinh đẹp đó vẫn không biến sắc, đây là điều quản gia khâm phục ở cô gái chỉ vừa mới 32 tuổi.
Cô ấy chậm rãi xoay lại, dặn dò cẩn thận:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!