Đến khi Lý Uyên lái xe rời đi, ông ta phát tiết ném tất cả những vật ở trong tầm mắt.
“ Con mẹ nó!!! Mau tìm người bám theo nó, đừng để nó trốn mất, đúng là cái thứ nghiệp chướng!!!!!”.
“ Lúc đầu con đã bảo đừng có cho nó danh phận, cha nhất quyết không nghe, giờ thì hay rồi, công ân nuôi dưỡng không được báo đáp, còn bị cắn ngược lại” - Lý Hoàng Hoàng lên tiếng.
Lý Thiên Thiên đứng đó cầm sấp tài liệu, dường như trong mắt anh ta chỉ có công việc, cũng chẳng thèm quan tâm đến cục diện rối ren trước mắt.
Dương Quân Quân thì trái ngược hoàn toàn, bà ta đi đến, gương mặt mỉm cười, cử chỉ nhã nhặn:
“ Cứ cho người bám theo nó, đợi đến khi đứa bé được sinh ra, chúng ta cứ cướp về”.
“ Cướp về để làm gì, nuôi thêm một kẻ ăn cây táo rào cây sung nữa hay sao?!!!” - Lý Lăng Hách lên tiếng.
“ Không phải nó vì không muốn phá thai nên mới trở mặt với gia đình ta hay sao? Chứng tỏ nó thực sự coi trọng đứa con trong bụng, nếu có đứa trẻ đó trong tay, sau này yêu cầu gì mà nó không nghe theo?”.
Lý Lăng Hách nghe bà ta nói, trầm ngâm một lúc rồi tán đồng gật đầu, cười phá lên:
“ Haha, đúng, đúng rồi. Sao tôi lại không nghĩ ra? Được, cứ làm theo những gì bà nói đi. Nhân tiện … tìm hiểu xem ai là cha đứa bé”.
********
Lý Uyên rời khỏi căn nhà đó, tâm trạng liền tốt lên. Không ngờ sẽ có ngày cô phản kháng.
Nhưng với tính tình của bọn họ, dễ gì buông tha cho cô. Tạm thời rời khỏi được là do bọn họ không ngờ cô sẽ giở trò uy hiếp, nếu đợi họ bình tĩnh suy nghĩ thì chắc chắn sẽ ép cô về nhà, giam lại.
Đưa tay sờ lên bụng, cô thở phào.
Lúc nãy lão ta đá cô mà chẳng hề lưu tình chút nào, đứa bé chỉ vừa hơn 1 tháng, còn chưa ổn định, cũng may là không có chuyện gì, nhưng vì an tâm vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra.
Chắc chắn ông ta sẽ sai người đi điều tra xem cha đứa bé là ai, việc này không thể nào ngăn được.
Về phía người đàn ông kia, chắc là đã giải quyết sạch sẽ rồi, dù Lý Lăng Hách có điều tra thì cũng không thể nào biết được.
Triệu Thần Hy là kẻ rất ghét bị tính kế, không đời nào hắn lại để lộ thông tin về tình một đêm của bản thân.
Nhưng vẫn nên cẩn thận, lỡ đâu bên phía nhà họ Lý thông tin nhanh nhạy, phát hiện ra thì có khi cái lão già đó sẽ đem cô đến nhà họ Triệu để làm giao dịch mất.
Không đời nào Triệu Thần Hy chịu nhận đứa bé, hắn ta chắc chắn sẽ bắt cô phá bỏ.
Lý Uyên cắn cắn môi, không thể ngồi yên chịu chết được.
Cô phải nghĩ ra biện pháp tránh tai mắt của Lý Lăng Hách, rời khỏi nơi này.
Nhưng với cục diện bây giờ thì sao có thể dễ dàng rời đi cơ chứ?
Chẳng có địa vị, tiền bạc và người nào giúp đỡ …
Nghĩ đến đây, Lý Uyên bỗng loé lên tia hi vọng.
Cô cười:
“ Phải rồi, không phải … nên nhờ anh cả giúp đỡ hay sao?”.
Phía Lý Thiên Thiên, anh ta cũng đang lái xe rời khỏi, dường như đang muốn đến nhà riêng thì nhận được cuộc gọi từ Lý Uyên. Đương nhiên anh ta không hề muốn nghe, tắt máy rồi ném lên ghế lái phụ.
Lý Uyên biết thế nào cũng như thế, chẳng hề gọi thêm để làm cho anh ta nghe, chỉ nhẹ nhàng nhắn gửi vài chữ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!