Đầu dây bên kia là giọng nói của Triệu Tử Anh, thanh âm tuy không yếu ớt nhưng lại ấp úng, mang chút buồn phiền:
" Uyên … em đến bệnh viện thành phố đi, Thần Hy … bị tai nạn, hiện giờ … ".
Lý Uyên nghe tên hắn, đột nhiên trong lòng có chút bất an, lại thêm Triệu Tử Anh ấp úng không nói rõ khiến cho cô khó mà bình tĩnh:
" Thần Hy … thế nào, sao chị … không nói rõ?".
Triệu Tử Anh thở dài:
" Em cứ đến đây, sau đó chị sẽ nói rõ".
Lý Uyên tắt máy, cô lúng túng chạy ra khỏi trung tâm thương mại. Hắn bị gì mà phải đến bệnh viện? Tại sao giọng nói của chị Tử Anh lại nghiêm trọng đến thế?
Cô ngồi trong xe gấp gáp lên tiếng nói với tài xế:
" Mau chóng đến bệnh viện, nhanh nhất có thể".
Cô gái ngồi trong xe cắn cắn móng tay, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay đang đưa lên miệng cắn cắn bỗng chậm chạp bỏ xuống khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân qua tấm cửa kính.
Vẻ lo lắng và nôn nóng đến bệnh viện để gặp hắn ngay lập tức đó chính là minh chứng cho thấy cô quan tâm đến hắn.
Lý Uyên, mày chẳng lẽ thích hắn ta rồi sao?
- Có lẽ là do bây giờ anh ta còn hiện hữu và luôn ở trước mắt cho nên cô chưa nhận ra … Uyên, khi tịnh tâm hãy tự mình suy nghĩ đi, nếu hắn không có ở bên cạnh thì cô sẽ cảm thấy thế nào?
Lời nói của Kiều Uyển Nhi vang lên bên tai, Lý Uyên không nhịn được mà cắn cắn môi.
Nếu hắn xảy ra chuyện gì bất trắc thì cô phải làm sao đây?
Lồng ngực dâng lên cảm giác khó chịu hệt như linh hồn của bản thân bị rút cạn, ngay cả thở cũng không thở nỗi.
Chiếc xe dừng lại trước bệnh viện, cô mở cửa rồi lao xuống, gấp gáp bấm điện thoại cho Triệu Tử Anh, mắt nhìn điện thoại thì không thể nhìn đường, vô ý va trúng người khác.
" Làm cái gì thế, bị mù à?!".
" Xin lỗi" - Cô cúi đầu hời hợt rồi chạy đi.
Đối phương nhíu mày định xông lên:
" Nói qua loa thế là coi như xong à …".
" Thôi đi, người ta đâu cố ý, có thể là trong nhà có người không qua khỏi" - Người bên cạnh lên tiếng mới khiến cho người đang nóng giận dừng lại.
Lý Uyên nghe thấy ba từ ‘không qua khỏi’ thì tăng cước bộ, cô hận không thể bay thật nhanh đến đó.
Đến nơi cô tìm kiếm xung quanh, đến khi nhìn thấy Triệu Tử Anh đang đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật thì lập tức chạy nhanh đến.
" Chị!!!".
Triệu Tử Anh nắm lấy tay cô, gương mặt Lý Uyên tái mét, hơi thở hỗn loạn, nắm lấy cánh tay Triệu Tử Anh, run rẩy mà hỏi:
" Thần Hy … Thần Hy làm sao vậy?".
“…”.
“Chị nói gì đi chứ? Đừng có doạ em mà”.
" Lúc nãy trên đường về thì bỗng có một chiếc xe từ đâu lao đến, sự việc xảy ra quá nhanh … may là tay lái của Mike rất ổn cho nên né được … nhưng không tránh khỏi việc va chạm với chiếc xe kia, sau đó đâm vào gốc cây trên lề đường. Mike lái xe có thắt dây an toàn nên va đầu vào vô lăng, Thần Hy ngồi phía sau không thắt dây an toàn cho nên … lúc đưa đến đây đầu của nó chảy máu khá nhiều, hiện tại đang làm phẫu thuật".
" Đang yên đang lành sao lại …".
" Người lái xe kia … là Dương Quân Quân, Thần Hy lo lắng em sẽ bị bà ta quấy rầy nên âm thầm cho người đi theo em … chắc là do không có cơ hội ra tay với em cho nên bà tay mới …" - Triệu Tử Anh dìu cô sang ghế, trấn an:
" Đừng lo, bác sĩ nói là tuy vết thương khá sâu nhưng không có gì nguy hiểm, cuộc phẫu thuật này chắc chắn thành công".
Lý Uyên đứng lên, ánh mắt của cô hướng xuống dưới nhưng lại toát ra tia lạnh lùng và căm hận:
" Em muốn kiện bà ta".
" Chị xem lại camera, bà ta dường như muốn kéo Thần Hy chết chung, hiện giờ bà ta đang ở đây, chấn thương rất nặng".
" Dù gì thì em cũng sẽ kiện đến cùng".
Thời gian hôm nay tại sao lại trôi qua chậm như thế? Lý Uyên ngồi trên ghế mà toàn thân như đang ngồi trên đống lửa.
Cô chấp tay, cắn răng nén khóc rồi âm thầm cầu nguyện:
Nếu như hắn có thể vượt qua khỏi, thì cô sẽ đối với hắn tốt hơn. Sẽ không tuỳ hứng mà giận dỗi, cũng sẽ mở lòng mà đón nhận hắn.
Vừa dứt suy nghĩ, cửa phòng mở ra, bác sĩ bước đến rồi lên tiếng:
" Phẫu thuật thành công, chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân sang phòng bệnh, hiện tại thuốc mê vẫn chưa tan cho nên hãy để bệnh nhân nghỉ ngơi".