Đêm đó, hắn vẫn được ngủ trên giường, nhưng chỉ dám nép ở một góc giường.
Thật hèn!
Những ngày sau đó cũng không khá hơn, Lý Uyên xem hắn như không khí, nhìn cũng không thèm nhìn, cứ như sợ chỉ cần hắn lọt vào mắt dù chỉ một chút thì mắt sẽ hỏng mất.
Hôm nay là ngày nghỉ, cô cùng với Kiều Uyển Nhi đến trung tâm thương mại, hắn ở nhà cùng với Triệu Tử Anh
Lạc Lạc ngồi ở trong nôi, tiểu Dĩ đang cho bé ăn. Triệu Tử Anh ngồi ở bàn trà nhìn em trai rồi than ngắn thở dài:
" Haizzz, em nói xem, con gái ngày càng lớn nhưng em với Uyên chẳng có chút tiến triển gì, cái danh xưng sát thủ tình trường của em chỉ để trưng bày thôi hay sao?".
" Chị còn dám mạnh miệng mà nói em? Lúc không khí của chúng em đang tốt lên thì chị liền có mặt để phá bĩnh. Vài ngày trước còn nói chúng em đừng có làm việc quá đáng trước mặt Lạc Lạc trong khi mọi chuyện chẳng có gì. Không nghe giải thích thì thôi đi, cứ tin vào phán đoán của bản thân, hại em bị Uyên xem như không khí. Đã hơn vài tuần rồi cô ấy không thèm nói chuyện với em rồi đấy, chị còn mặt mũi mà trách em?".
Triệu Tử Anh nhìn em trai mình, khí thế khi nãy giảm sút nghiêm trọng, thỏ thẻ nói:
" Chị phá khi nào chứ? Là do … là do hai đứa nói chuyện với nhau bằng những từ ngữ dễ gây hiểu lầm … nên … ờm … cũng là vì chị thương cháu gái, lo cho sự phát triển của Lạc Lạc … quan tâm nên mới loạn, em cũng phải thông cảm chứ?".
" Rồi ai thông cảm cho em? Chị thì vẫn nói chuyện với Uyên được bình thường, Lạc Lạc cũng vui vẻ chơi đùa cùng, chỉ có em là bị ghẻ lạnh, chị sung sướng thế kia thì sao hiểu được hoàn cảnh của em, đã gây ra lỗi còn muốn em thông cảm".
" Sao em nói nhiều thế, bình thường xem nào".
Triệu Thần Hy đứng phắt dậy, nổi xung:
" Em có thể bình thường khi mọi chuyện không bình thường được sao?! Chị nói đi, làm thế nào đây, đã không giúp mà còn phá em. Chị không nghĩ cách giúp thì em sẽ dọn ra ngoài, mang theo vợ và con gái đi, không thèm cho chị gặp nữa".
" Này, chiêu này ác đấy. Có gì thì bình tĩnh, làm quá lên thế kia chẳng được ích lợi gì đâu".
Triệu Thần Hy nhìn chị mình, cố mà nén lại cơn giận vì bị vợ thờ ơ:
" Vào ban đêm chị đừng có lên phòng của em với Uyên, tránh lại thêm chuyện phiền phức".
" Nói cứ như chị đây thích gây rắc rối lắm vậy".
" Chị không thích, nhưng trong tiềm thức lại không biết việc bản thân làm ra sẽ trở thành rắc rối còn đáng sợ hơn".
“…”.
Theo lời em trai, Triệu Tử Anh vào ban đêm không đến thám thính tình hình nữa, mà Triệu thiếu những ngày này thường hay mua quà cho con gái và vợ mong có thể dỗ dành được ít nhiều.
Tâm trạng của Lý Uyên cũng dịu đi.
Mỗi lần đi dạo phố cùng với Kiều Uyển Nhi, cô ấy đều có thể nhìn ra được cô là đang làm giá, thực chất cũng đã xiêu lòng từ lâu rồi.
Nhưng có vẻ như trong lòng vẫn còn điều vướng bận.
Hắn thường xuyên mua rất nhiều quà tặng cô, Lý Uyên nhận mãi cũng cảm thấy áy náy, nếu còn không mua gì để tặng lại thì thực sự không biết tốt xấu rồi.
Nhưng cô biết mua gì bây giờ?
Cô dạo vài vòng quanh trung tâm thương mại vẫn chưa biết được nên mua gì.
Vì cái gì hắn cũng có cho nên đúng là khó chọn quà để tặng.
Caravat là thứ bị cô loại đầu tiên, vì ý nghĩa của nó.
Lỡ đâu hắn lại nghĩ cô muốn trói buộc hắn bên cạnh thì có khi đêm nay hắn lại giở trò háo sắc gì đó cũng nên.
Haizzz, trên đời này đúng là có lắm chuyện trùng hợp, Kiều Uyển Nhi có em bé, Hạ Liên Tâm cũng có nốt.
Mà chồng của cả hai đều là chúa cuồng vợ, cho nên Lý Uyên chỉ có thể đi một mình.
Triệu Thần Hy từ khi thấy Dương Quân Quân không bị giam thì liền không an tâm, vậy nên lúc Lý Uyên đi dạo phố, chỉ cần rời khỏi nhà thì hắn đều cho vài người âm thầm đi theo, nếu có việc gì thì có thể kịp thời bảo vệ cô.
Về phần biệt thự thì an ninh thắt chặt hơn, Dương Quân Quân được theo dõi cho nên bà ta cũng không gây ra được vấn đề gì.
Nhưng có vẻ như hắn và cả Triệu Tử Anh lẫn Lý Uyên đều đánh giá thấp mức độ điên loạn của người phụ nữ này.
Ring ring~
Chuông điện thoại vang lên, Lý Uyên mở máy lên nghe, gương mặt cô tái nhợt.