Cô tỳ một chân lên giường, thuần thục cởi áo choàng của hắn ra rồi chườm đá lạnh đã được bọc sẵn trong túi vải từ trước đó vào vết thương, giọng nói dửng dưng:
" Sao tôi lại không được đọc? Vậy … tôi nên tìm quyển 100 cách dỗ chồng thì mới được xem có đúng không?".
“…”.
Gương mặt của Lý Uyên giống như đang đòi nợ nên hắn có phần e dè không dám lên tiếng nữa, cô lườm hắn, lạnh giọng mà nói:
" Nếu anh ngồi yên thì tôi sẽ nhẹ nhàng, còn động lung tung thì đừng trách".
“…”.
Bôi thuốc xong, người đàn ông khép nép đi đến ghế sofa, cô liền lên tiếng:
" Anh vẫn còn chưa khỏi hẳn, nên ngủ ở trên giường".
“… em cứ ngủ đi, đừng lo cho anh”.
" Triệu Thần Hy, lên giường".
“…”.
Lý Uyên chắn ngang chiếc giường bằng một cái gối dài, cô nằm một bên, hắn nằm một bên.
Ngủ cùng phòng nên chẳng hề thoải mái chút nào, nhưng chỉ đành như thế này thêm vài ngày nữa rồi tìm bừa một lý do nói với Triệu Tử Anh.
________
Sáng hôm sau, lúc ngồi ăn sáng, chẳng hiểu sao cô cứ thấy Triệu Tử Anh thỉnh thoảng sẽ nhìn cô và hắn rồi cười tủm tỉm.
Nghi hoặc, Lý Uyên hỏi:
" Có chuyện gì mà chị lại cười như thế?".
Triệu Tử Anh uống nước rồi lau lau miệng, cợt nhã mà nói:
" Hôm qua … cả hai … à không, dạo này hai đứa thân thiết hơn, chị đây rất vui".
“???”.
" Nhưng mà Uyên, nhớ là ‘nhẹ nhàng’ với em trai bé bỏng của chị nhé!
" Khụ khụ!!!".
Lý Uyên sặc…
Gì vậy?
Chị ấy đang nói cái gì vậy?
Nhẹ nhàng là … là có ý gì?
Triệu Tử Anh cười tủm tỉm:
" Hôm qua hai đứa ở trong phòng, chị có đi ngang qua … vô tình nghe thấy hết rồi~ nào là tôi sẽ nhẹ~ nhàng, nào là lên giường đi~".
" Chị … chị lại nhầm lẫn gì rồi".
" Chị biết mà, chị đúng là bậy bạ quá đi, đáng lý không nên nói thẳng như thế, tránh làm hai đứa ngại ngùng".
“…”.
Kiếp này coi như bỏ.
Dùng xong bữa sáng, hắn đang định đến công ty thì bị cô túm lại kéo vào một góc.
Cô gái nhỏ chỉ đứng đến cằm hắn đang xù lông, gương mặt đỏ lên vì giận dữ, dù như thế cô vẫn phải cố nén giọng:
" Anh có cơ hội thì hãy giải thích với chị đi, chị ấy … chị ấy cứ hiểu lầm như thế thì sao có thể tách phòng ở riêng được?".
Triệu Thần Hy đang được ngủ cùng với vợ, vui gần chết, sao có thể dễ dàng tách phòng ngủ riêng được cơ chứ? Nhưng hắn không nói, chỉ ậm ừ cho có:
" Anh biết rồi".
" Anh nhớ nói rõ ràng để chị ấy hết hiểu lầm đấy!!!".
" Ừm".
" Thần Hy, mau đến công ty thôi" - Triệu Tử Anh đang ngồi trong xe nói thật to.
Hắn nhìn cô, dịu dàng lên tiếng:
" Nếu buồn chán thì cứ đi chơi đi, mật mã là sinh nhật em" - Nói xong liền nhét một cái thẻ đen vào tay cô.
Lý Uyên nhìn cái thẻ sáng lấp lánh trong tay, nhíu mày.
Gì đây? Chưa gì đã giao tiền cho cô rồi?
Người đàn ông ngồi vào xe, chị gái hắn tinh ranh xem điện thoại rồi cười quái dị hỏi:
" Sao vậy? Không nỡ để cho em đi làm à? Hay là … ‘nhẹ nhàng’ làm gì đó tiếp thêm năng lượng?".
Triệu Thần Hy cài dây an toàn, xoay xuống nhìn chị mình rồi tự nhiên mà nói:
" Uyên hay ngại ngùng, chị đừng có trêu em ấy nữa".
" Hô~ chị chẳng qua là cảm thấy gương mặt lúc ngại của em dâu đỏ ửng lên nhìn hệt như quả táo chín, trông khá thú vị nên mới nói vài câu thôi, em có cần phải bảo vệ đến thế không?".
" Chị chọc nhiêu, cô ấy ngại nên giận lây sang em".
" Thì mặc kệ em chứ? Dù sao cũng đâu có ảnh hưởng gì đến chị?".
“…”.
Đúng là người chị tốt mà.
Hôm nay có vài tin tức mới, nghe nói Lý Lăng Hách phạm quá nhiều tội danh nên việc ông ta phải ở mãi trong tù là chuyện không sớm thì muộn, cả Lý Hoàng Hoàng cũng vậy.
Lý Thiên Thiên dù không phạm pháp nên tránh được việc phải đứng trước vành móng ngựa nhưng hiện nay anh ta đang lao đao tìm kiếm cô gái nào đó đã bỏ trốn, tinh thần và thể xác đều kiệt quệ.
Vì vợ yêu nên hắn có nhún tay vào khiến cho tin tức về cô gái đó ngày càng khó tìm kiếm hơn, với tình thế bây giờ của nhà họ Lý thì tìm một người đang ở nước ngoài không phải chuyện dễ dàng gì.
Còn về Dương Quân Quân, bà ta chỉ bị phạt hành chính vì cố ý gây thương tích chứ không bị giam giữ. Có lẽ nên cẩn thận hơn, không biết bà ta có hoá điên mà gây hại cho Lý Uyên hay không