Lý Uyên cầm số điện thoại mà hắn đã đưa cho, gọi đi.
Trong lòng có chút hồi hộp, âm thanh chờ khiến cho cô khẩn trương, nếu cô ấy không nghe máy thì sẽ xấu hổ lắm, còn nếu như nghe máy... nếu nghe máy thì cô nên nói điều gì bây giờ?
Không cho cô thời gian suy nghĩ, chuông đã đổ.
Giọng nói nữ tính mềm mại vang lên, có chút nghi hoặc nâng cao giọng vì số lạ gọi đến:
/ A lô?/.
Lý Uyên không khỏi nín thở trong giây lát, cả cơ thể căng cứng, vé hoà nhạc cầm trong tay có chút nhàu đi vì cô vô thức siết chặt nó.
/ A lô? Ai thế?/ - Cô gái có vẻ không kiên nhẫn khi mãi không nghe thấy hồi đáp.
" Ừm... tôi là Lý... Uyên".
/ À, trước đó chồng tôi bảo có cho chồng cô số điện thoại của tôi, có việc gì không?/.
Theo phản xạ tự nhiên, Lý Uyên di di ngón trỏ lên bàn, ngập ngừng đáp:
" Ừm, cái đó... thật ra... tôi muốn mời cô và Hạ Liên Tâm đi xem hoà nhạc... không biết là...".
/ Hoà nhạc?/.
" Ừm, nếu... nếu cô bận thì cũng không sao, vì tôi không thông báo trước mà, vậy... thôi nhé!".
/ Tôi.../.
Tạch...
Kiều Uyển Nhi đưa điện thoại ra khỏi tai, nhìn vào màn hình chính hiện ra ngay sau đó, chớp chớp mắt, gãi gãi tai.
Lý Uyên đứng trong phòng, đặt điện thoại lên bàn, thở dài.
Từ xưa đến giờ chỉ giỏi nói mấy câu giả tạo, chưa bao giờ thực sự mời ai đó đi chơi.
Sao lúc xạo sự thì đơn giản, có khi còn như thể đã quen biết từ kiếp trước... nhưng khi thực sự muốn mời ai đó... lại căng thẳng thế này?
Haizzz...
Đang lúc chán nản thì điện thoại đặt trên bàn loé sáng, âm thanh phát ra cũng khiến cho cô có chút giật nảy người.
" A... a lô?" - Lý Uyên nhỏ giọng, chỉ nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến dường như là một tiếng cười, tuy chỉ trong khoảnh khắc nhưng có thể nhận ra.
/ Tôi còn chưa trả lời mà, sao lại cúp máy nhanh thế?/.
" À... vậy...".
/ Liên Tâm bảo cô ấy khá rãnh rỗi, công việc và con đều giao cho chồng rồi, hoà nhạc khi nào diễn ra?/.
Gương mặt có chút bồn chồn của Lý Uyên rất nhanh được thay thế, tươi tắn như hoa nở mùa xuân. Cô không giấu được sự vui mừng trong lòng, lập tức lên tiếng:
" Ừm, buổi tối. 8 giờ sẽ bắt đầu".
/ Vậy thì tôi sẽ chuẩn bị xe, đến rước cô và Liên Tâm. Cô thấy thế nào?/.
" Ừm... được".
"............".
/ Vậy nhé~/.
" Ừm".
Cúp máy.
Thành. Công. Rồiiiiiiii.
Lý Uyên gào thét trong lòng, hai tay nắm thành đấm rồi giơ lên làm động tác vô địch.
Cảm giác mời bạn bè đi chơi là thế này có đúng không?
Trong quá khứ, cô luôn phải mời những cô gái không hợp tính đi chơi, và phải trưng ra bộ dạng rất hứng thú với những gì họ nói, cảm giác so với lúc này hoàn toàn khác nhau.
Có chút vui vẻ và hân hoan, pha chút lo lắng vì sợ mọi việc không diễn ra theo ý muốn.
..................
Kết quả đêm đó háo hức đến mức không ngủ được.
Thức đến tận sáng, Lý Uyên xuống nhà dùng bữa sáng như thường lệ, dù cố tỏ ra bình thường để che giấu sự mệt mỏi nhưng đôi mắt thâm quầng đó đã bán đứng cô.
Triệu Tử Anh nhìn đôi mắt đờ đẫn, có thể đóng lại bất cứ lúc nào của cô mà nổi giận quát to:
" Đi ngủ ngay cho chị!!!!!!!!".
Đã quá lâu không bị quát, Lý Uyên giật mình, nấc cục:
" Hic, em... em biết rồi".
" Ăn xong hẳn ngủ, đừng để bụng đói" - Triệu Thần Hy lên tiếng.
Đáp lại là cái thở dài của chị hai:
" Ăn xong nhớ đi ngủ đấy, nếu còn không chịu nghe thì hôm nay em đừng hòng bước ra khỏi nhà".
Hệt như một đứa trẻ bị mẹ cấm túc vì không nghe lời vậy, Lý Uyên ỉu xìu, dùng xong phần của mình liền lủi thủi đi lên lầu.
Triệu Thần Hy cũng theo phía sau, cô thức cả đêm, mắt sưng húp lên, lỡ như vì mệt quá rồi ngất giữa đường thì biết làm thế nào?
Lý Uyên lê thân xác héo mòn lên phòng, chưa bao giờ cô lại nôn nao đến mức thức cả đêm thế này.
Khi còn ở nhà họ Lý, đúng là có hôm phải thức đến sáng hoàn thành công việc của bản thân và cho Lý Thiên Thiên, chẳng làm sao cả, nhưng có vẻ như vì được chăm sóc kỹ lưỡng nên bây giờ chỉ thức có một đêm cơ thể đã rệu rạo.
Cô dùng tốc độ của rùa để leo lên cầu thang, mắt muốn nhắm đến nơi.
Không thể nhìn được cảnh tượng này thêm một giây một phút nào nữa, Triệu Thần Hy bế cô lên theo kiểu công chúa, tự nhiên đi lên lầu.1