..
Chương 4: Bản Lĩnh Tận Dụng Mọi Thứ Của Thủ Trưởng Thật Đúng Là Không Tệ!
Sở Ca chau mày, bất mãn nhìn về phía Ngự Lệ Thần: “Thủ trưởng đại nhân, chắc có lẽ anh không đùa đâu nhỉ!" Cô cười vô cùng lúng túng. "Dưa hái xanh không ngọt, thủ trưởng đại nhân cũng không thích không ở bên người mình không yêu nhỉ!" Sở Ca lấy lòng anh, vẻ mặt đầy thành khẩn. *Dưa hái xanh không ngọt: Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi đã đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn. Cô vốn đã bể đầu sứt trán, không ngờ bản thân còn trêu chọc đến Ngự Lệ Thần. Ngự Lệ Thần lạnh lùng nheo mắt lại, đôi môi mỏng mím thành đường thẳng, cả người được bao phủ một vầng sáng rực dưới ánh mặt trời. Anh nhấc đôi chân thon dài đi đến, cúi đầu nắm cằm cô, cắn một cái bên khóe môi cô, ra lệnh: "Tôi rất muốn nếm thử mùi vị của quả dưa xanh cố hái sẽ như thế nào!" Sở Ca xoa xoa khóe miệng: "..." Anh căn bản không nói lý. Sở Ca cười khổ ngẩng đầu, chuẩn bị xin anh bỏ qua. Nhưng một giây sau, Ngự Lệ Thần liếc mắt, lạnh giọng ra lệnh với bên ngoài: "Lấy hộp thuốc y tế tới, chuẩn bị đến cục dân chính!" Ong ong! Sở Ca sững sờ, không dám tin nhìn về phía Ngự Lệ Thần. Cô bị sét đánh đến chín mềm luôn rồi, sát thần khét tiếng kia thật sự muốn kết hôn với cô! "Thủ trưởng đại nhân, tình yêu là chuyện giữa hai người, huống chi tôi còn không đáng giá!" Sở Ca tuyệt vọng nói. Trong nháy mắt, nhiệt độ chung quanh chợt giảm xuống. Ngự Lệ Thần đột nhiên giơ tay lên vung xuống. Sở Ca lập tức nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau đớn như tưởng tượng. Nhưng cô đợi hồi lâu cũng không đợi được, cô len lén mở mắt ra nhìn một cái. Ngự Lệ Thần đang như cười như không nhìn cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu, lạnh lùng nói: "Lá gan chỉ có chút xíu đó mà em còn dám mạnh miệng à? Tôi sẽ nắn thẳng lại hết." "Khụ khụ..." Sở Ca chợt ho khan, khóc không ra nước mắt: “Cái đó, tuổi tác* chúng ta không thích hợp." Sở Ca nhấn mạnh giọng một chút, lòng đầy mong đợi nhìn về phía anh. May mà từ nhỏ ra cô đã chứng kiến qua chuyện đời, nếu không nhất định sẽ bị hù chết! Ai sẽ nghĩ tới vậy sát thần hợp tiêu chuẩn kia lại sẽ nói ra mấy lời vô sỉ như vậy chứ? Ngự Lệ Thần câu môi bật cười, sắc mặt căng thẳng nhưng lại trông rất tà mị: “Tôi lớn, em nhỏ, vừa vặn thích hợp." "Thủ trưởng đại nhân thật đúng là biết tận dụng mọi thứ!" Sở Ca bất mãn nói lầm bầm. Đôi mắt xinh đẹp lóe ra chút lạnh lùng nhìn về phía Ngự Lệ Thần. Sở Ca cảm thấy nói chuyện với Ngự Lệ Thần sẽ tiêu hao tế bào não gấp trăm lần, nếu không cô nhất định sẽ hộc máu mà chết! Ngự Lệ Thần nhấc cằm cô, lấy túi đựng nước đá ra lăn lên mặt cô: “Biết tận dụng mọi thứ?" Sắc mặt Sở Ca kéo căng, hất tay anh ra, xoay người đi ra ngoài. Ngự Lệ Thần tiến lên kéo cô về, giọng nói giận dữ gầm nhẹ: "Cô gái, nghe lời một chút!" Đầu Sở Ca va vào lồng ngực săn chắc của anh, hơi đau. Cô nhìn ánh mắt giễu cợt của Ngự Lệ Thần, nhất thời nổi giận, hét lên: "Tôi không phải là người phụ nữ của anh, dựa vào cái gì phải nghe theo lời anh?" Hai thanh kiếm sắc lạnh ẩn chứa trong đôi mắt lạnh lùng của Ngự Lệ Thần bắn về phía Sở Ca, anh quét qua đôi mắt đầy lửa giận của cô, đầu óc nóng lên, cúi đầu hôn đôi môi mềm mại kia. "Ngự Lệ Thần, anh..." Sở Ca còn chưa mắng xong, mấy chữ còn lại đã bị cánh môi lạnh băng nuốt vào trong bụng, lộ ra vẻ bá đạo quyến rũ. Cô liều mạng đánh đấm anh, nhưng tiếc là không có chút tác dụng nào Anh đột ngột đè lại hai cánh tay cô, thô lỗ kéo cô vào trong ngực mình. Sở Ca híp mắt, giơ chân đá vào hạ bộ anh. Ngự Lệ Thần lạnh lùng nheo mắt lại, nhanh hơn cô một bước lui về phía sau. Ngay lập tức, cơ thể hai người rơi thẳng xuống chiếc bàn phía sau. Bàn tay thô ráp của người đàn ông bảo vệ thắt eo Sở Ca. Ngự Lệ Thần trịch thượng nhìn xuống người phụ nữ đang trợn mắt nhìn mình, anh lạnh lùng nhếch môi. Vẫn nổi loạn bướng bỉnh hệt như trước kia! Xem ra nếu hôm nay không dạy cho cô một bài học thì danh hiệu sát thần của anh sẽ bị làm ô danh mất!