“Quách Thừa Nhân, anh đang nói gì thế?”
Đỗ Nhược Vi đặc biệt cảm thấy hoang mang, đôi lông mày trên khuôn mặt người con gái nhíu chặt, ánh mắt bất giác hướng về đứa trẻ đang nằm ngủ trên giường bệnh kia, tâm tình vô cùng bất an. Cô nàng khó hiểu, thâm tâm dâng lên dự cảm chẳng lành, hơi thở bất giác nặng nề.
Nhất định phải có chuyện mới khiến Quách Thừa Nhân đích thân tìm đến mẹ con cô, chứ bình thường đối phương đâu thèm đoái hoài tới ai, nhất là Quách Vị An, khi con bé thành khẩn cầu xin thì người đang đứng trước mặt cô vẫn mang theo thái độ vô cảm đẩy con bé ra xa.
Quách Thừa Nhân híp mắt, hai tay khoanh trước ngực, trực tiếp đề nghị: “Tôi muốn đứa trẻ hiến tủy cho con trai tôi. Nó là người tương thích nhất, hơn nữa, tình trạng thằng bé đang rơi vào nguy hiểm. Đỗ Nhược Vi, chỉ cần cô đáp ứng, tôi sẵn sàng đồng ý với toàn bộ yêu cầu cô đưa ra về sau.” Hắn ta xuống nước, tuy nhiên, thái độ luôn hờ hững như muốn ra lệnh cho Đỗ Nhược Vi.
Con trai hắn, đây mới là thứ Quách Thừa Nhân cần đặt lên trên hàng đầu.
Đoàng!
Trong đầu Đỗ Nhược Vi bất giác vang lên một tiếng nổ lớn. Cô trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Quách Thừa Nhân với vẻ mặt như thể chẳng tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy. Người con gái cắn môi, hắn ta là đang muốn Quách Vị An cứu con trai mình ư? Đỗ Nhược Vi thất vọng tràn trề, đây cũng là con hắn, An An của cô vẫn còn là đứa trẻ đang bị bệnh, vậy mà Quách Thừa Nhân nỡ. Đỗ Nhược Vi phì cười, hóa ra đây mới là mục đích chính mà hắn mò tới đây.
Quách Vị An bị bệnh, thân thể mệt mỏi phải nằm ở đây mấy ngày liền, dù Đỗ Nhược Vi gọi điện thoại cho hắn liên tục, người đàn ông vẫn chẳng thèm nghe. Chưa hề có lấy một câu hỏi thăm mà Quách Thừa Nhân chỉ để tâm tới đứa con trai của mình và Thiệu Ninh Thuần, khao khát cứu sống thằng bé mà ném An An đang bệnh sang một góc.
Đỗ Nhược Vi chả ngần ngại, cô trực tiếp từ chối: “Quách Thừa Nhân, thật sự xin lỗi anh, chuyện này em không đồng ý được. An An còn rất nhỏ, việc đưa lên bàn phẫu thuật với con bé quá nguy hiểm. Anh tìm người khác đi, em chỉ giúp được những chuyện trong khả năng thôi. Còn tính mạng con bé em chẳng thể mang ra đánh cược được.” Hít một hơi thật sâu, ánh mắt người con gái trùng xuống, lặng lẽ mang theo nét u buồn.
Cô yêu Quách Thừa Nhân, vô cùng yêu là đằng khác, hoàn toàn sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu đối phương đưa ra chỉ cần hắn nhìn về Đỗ Nhược Vi một lần, vì Quách Thừa Nhân, cô có thể làm tất cả. Tuy nhiên, Quách Vị An là đứa trẻ Đỗ Nhược Vi mang nặng đẻ đau, là máu mủ của cô, giờ đây, dù tình cảm dành cho Quách Thừa Nhân lớn đến mức độ nào đi chăng nữa thì Đỗ Nhược Vi cũng chả dám đem ra làm trò chơi. Hơn nữa, phẫu thuật rủi ro cực kỳ cao, hy vọng sống cuối cùng với Đỗ Nhược Vi, cô nhất định phải bảo vệ đến cùng.
Đặc biệt lại là con trai của tình nhân nữa, Đỗ Nhược Vi dù thánh mẫu đến đâu cũng đặc biệt cảm thấy khó chịu, nhất là so với những việc Thiệu Ninh Thuần từng gây ra cho mình.
“Đỗ Nhược Vi!!! Cô nghĩ nhiều quá rồi.” Quách Thừa Nhân gằn giọng: “Bác sĩ được tôi mời về, tay nghề cao, đảm bảo không có chuyện gì nguy hiểm cả. Hơn nữa, giờ chỉ mình con bé mang nguồn tủy thích hợp, tôi buộc phải nhờ tới cô. Tôi nhất định bồi thường cho mẹ con cô, bằng mọi giá, Đỗ Nhược Vi, chỉ cần cô yêu cầu.”
Cô nàng đột nhiên muốn cười lớn.
Dẫu Quách Thừa Nhân nói thế nào, cô vẫn cự tuyệt: “Thật xin lỗi. Quách Thừa Nhân, anh giàu có, hoàn toàn có thể tìm kiếm được ở những chỗ khác mà, đừng chăm chăm vào An An nữa. Huống chi con bé đang bị bệnh, ai mà biết được có di chứng phát sinh. Mẹ con em dù nghèo túng cũng có thể chịu được. Sau này con bé mà gặp chuyện gì thì nhiều tiền chưa chắc giúp nổi. Nên nếu hết việc rồi thì phiền anh về cho, An An vừa mới ngủ, đừng đánh thức con.” Đỗ Nhược Vi lảng tránh, cố tình xua đuổi, cô không muốn nghe thêm bất cứ lời nào thốt ra từ miệng đối phương nữa.
Đủ lắm rồi.
Cô rất sợ người thân cuối cùng rời xa mình, chưa kể Quách Vị An đối với Đỗ Nhược Vi vô cùng quý giá, cô nhất định bảo vệ con bé, dù chẳng có gia đình hoàn chỉnh đi chăng nữa, Đỗ Nhược Vi cũng chả muốn động đến bất kỳ thứ gì trên người An An. Hơn nữa, Quách Thừa Nhân đâu yêu thương gì mẹ con cô, cứ chạy mãi theo những thứ không bao giờ với được, người con gái thật sự vô cùng mệt mỏi.
Quách Thừa Nhân nhăn mặt, hắn vốn định mở lời thêm điều gì đó, tuy nhiên, với tình hình hiện tại, Đỗ Nhược Vi chắc chắn chả thèm để lời hắn nói vào tai, người đàn ông đành thất vọng xoay người rời khỏi. Đỗ Nhược Vi dù yếu đuối nhu mì, nhưng cô một khi đã quyết định thì vô cùng chắc chắn.
Về tới phòng bệnh con trai, Thiệu Ninh Thuần vồ vập tới gấp gáp hỏi: “Thừa Nhân, sao rồi anh, họ đồng ý chứ?”
“Đối phương là con gái Đỗ Nhược Vi.” Quách Thừa Nhân đưa tay đỡ trán, hắn thở dài một hơi: “Đỗ Nhược Vi kiên quyết từ chối để con gái hiến tủy dù anh dùng mọi điều kiện hấp dẫn, giờ chắc phải đợi thêm một thời gian nữa thôi.” Hắn cần tìm thêm đường lui khác, chứ với tình cảnh hiện tại khá là khó khăn.
Mấy ngày về sau, hôm nào Đỗ Nhược Vi cũng bị làm phiền. Quách Thừa Nhân liên tục tìm tới cô, hắn hứa hẹn với Đỗ Nhược Vi rằng sau này cho cô một khoản tài sản nhưng người con gái cứ từ chối, hết lần này đến lần khác. Dù Quách Thừa Nhân tức giận, bực bội, tuy nhiên, hắn chỉ có thể nuốt xuống.
Ngoài ra, Thiệu Ninh Thuần đều đều như vòng tuần hoàn tới van xin Đỗ Nhược Vi ra tay giúp đỡ. Cô ta ở trước mặt mọi người khóc lóc quỳ xuống, nhận hết phần sai về bản thân mình, khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng chỉ cần Đỗ Nhược Vi để Quách Vị An cứu con trai mình thì về sau Thiệu Ninh Thuần nhất định đem con rời đi, tuyệt đối không làm phiền tới vợ chồng cô cùng Quách Thừa Nhân nữa. Đỗ Nhược Vi bị dồn vào thế khó xử, tuy nhiên, cô vẫn một mực từ chối.
Ngay cả Quách phu nhân, người mẹ chồng ghét bỏ cô đã lâu lần lượt xuất hiện, bà ta cay nghiệt mắng cô: “Đỗ Nhược Vi, làm người đừng độc ác như vậy. Cháu trai tôi nó sắp chết rồi, cô rủ lòng chút không được à? Huống chi chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi.”
“Mẹ muốn nghĩ con thế nào cũng được.” Đỗ Nhược Vi lặng lẽ đáp lời: “Dù ra sao thì quyết định con đã đưa ra rồi, tuyệt đối không thể. Nên hy vọng mọi người đừng làm phiền mẹ con con nữa.”
Vốn dĩ đâu yêu thương gì nhau, tới lúc cần mới nhớ đến Quách Vị An tồn tại, Đỗ Nhược Vi thật sự đau xót cho cả mình lẫn con gái. Đứa trẻ khao khát tình thương bị bọn họ vứt bỏ, giờ đây đủ điều hứa hẹn, Đỗ Nhược Vi chả biết nên dùng từ gì để diễn tả tâm trạng bản thân hiện tại nữa.
Quách Thừa Nhân dù vẫn tìm kiếm thì kết quả vẫn chỉ có Quách Vị An thích hợp. Tình trạng con trai càng ngày càng xấu, lượng hồng cầu giảm mạnh khiến đứa trẻ liên tục bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Hết cách, hắn buộc phải tìm tới Đỗ Nhược Vi lần nữa, tuy nhiên, thái độ vô cùng đanh thép: “Đỗ Nhược Vi, cô để đứa trẻ hiến tủy cho con trai tôi ngay lập tức, nếu không cả nhà họ Đỗ cô, tôi nhất định chẳng buông tha. Chắc hẳn cô biết với cha mẹ mình nếu gặp phải chút đả kích thì nhất định xảy ra chuyện đúng chứ?”