Bữa tiệc diễn ra trong sự vui vẻ và cả xúc động. Xong tiệc, cả hai cũng không vội ra về mà ở lại qua đêm.
Trong phòng của Hạ Băng và Lạc Tử An lúc này.
Hạ Băng ngồi thơ thẩn trên giường. Cô vẫn chưa thể tin được Seaht thật sự là anh trai ruột của mình. Hóa ra từ trước đến nay cô không hề cô đơn. Cô vẫn luôn có một người anh trai. Và bây giờ thì người anh trai ấy đã quay lại.
Hạ Băng thầm suy nghĩ linh tinh. Sau cô cũng thấy an tâm hơn, không còn nặng lòng về sự xuất hiện của Hạ Đông Quân nữa. Đúng là món quà trời ban. Cô cuối cùng cũng không còn lẻ loi nữa. Từ nay về sau, những lúc mà Lạc Tử An đi công tác xa. Cô vẫn còn có Hạ Đông Quân để tìm đến trò chuyện…
Hạ Băng yên lòng hơn thì cơn buồn ngủ cũng bắt đầu kéo đến. Cô nhìn quanh phòng thì không thấy anh đâu. Cũng không mấy bận tâm nữa mà đi ngủ luôn. Có lẽ Lạc Tử An ra ngoài hóng gió một lát rồi sẽ quay lại sau.
…
Ngoài ban công tầng hai của dinh thự Hạ gia, có hai người đàn ông đang đứng dựa vào lan can mà hút thuốc. Ánh mắt họ sâu thẳm, chất chứa không biết bao nhiêu là tâm sự và nỗi lòng…
Cả hai cùng đồng thời nhìn về phía bầu trời rộng lớn. Mãi một lúc sau, chàng trai trẻ hơn có vẻ đã không chịu được sự im lặng này tiếp diễn nữa mà đã dụi đi điếu thuốc rồi hắng giọng nói.
“Anh gọi em ra đây chắc không chỉ là nhìn ngắm bầu trời đâu nhỉ?” Lạc Tử An quay qua nhìn Hạ Đông Quân, vẻ mặt của y vẫn hờ hững như vậy. Tựa như chưa hề nghe thấy lời nói của anh. Trong chốc lát, ấn đường Lạc Tử An hơi nhăn lại, người đàn ông này thật sự là muốn làm gì đây?
Không biết qua bao lâu, Hạ Đông Quân mới dụi đi điếu thuốc. Y chậm rãi ngồi xuống cái ghế ngay bên cạnh, rồi mới bắt đầu chú ý đến câu hỏi của người bên cạnh mình từ khi nãy.
“Tôi tưởng cậu sẽ biết được lý do mình xuất hiện ở đây rồi?” Hạ Đông Quân bắt chéo chân, ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn thẳng vào Lạc Tử An. Lần đầu tiên anh thấy có người còn mang theo khí thế áp bức hơn cả mình.
Giờ đã là một giờ sáng, bóng tối vẫn đang bao trùm lấy cả thành phố. Và bao trùm cả thân ảnh của hai người đàn ông ngoài ban công này. Chỉ có điều bầu không khí xung quanh Hạ Đông Quân dường như đã bị đông cứng lại, nhiệt độ có thể nói là thấp đến vô cực, áp suất tỏa ra đủ để người ta phải khiếp sợ và run rẩy khi đối mặt.
Lạc Tử An từ trước đến nay vẫn luôn cao ngạo, khí thế lãnh đạm luôn bày ra khi đối mặt với người khác. Vậy mà anh còn thầm khiếp sợ người đàn ông ở phía đối diện mình lúc này. Thật khó có thể liên tưởng con người đáng sợ này với người dịu dàng trong bữa tiệc tối nay lại là một…
Hạ Đông Quân im lặng, y vẫn luôn quan sát người trước mặt. Phải công nhận khí thế của Lạc Tử An cũng không hề kém cạnh y. Bảo sao Lạc thị từ trên bờ vực phá sản bây giờ lại xưng bá như vậy. Đều do một tay người này gây dựng lên. Chứng tỏ bản lĩnh cũng không phải nhỏ. Ắt hẳn cũng từng ra tay với bao nhiêu “rào cản” trên đường khôi phục lại Lạc thị.
“Cậu có thật sự yêu Hạ Băng không?” Lạc Tử An không trả lời câu hỏi trước của Hạ Đông Quân. Nhưng y cũng không có ý định chất vấn thêm một lần nữa mà lại đổi sang câu hỏi khác.
Câu hỏi lần này như đánh trúng tâm can của Lạc Tử An. Anh nhanh chóng trả lời câu hỏi của Hạ Đông Quân mà không kịp suy nghĩ nhiều: “Em biết anh hỏi vậy là đã biết chuyện ở quá khứ giữa em và Hạ Băng. Em cũng không muốn giấu anh, em thừa nhận khi đó em đã sai rất nhiều. Nhưng đó cũng chỉ là quá khứ, còn bây giờ em khẳng định là mình rất yêu Hạ Băng. Chấp nhận bỏ ra xương máu để cho em ấy vui.” Ban đầu gương mặt Lạc Tử An còn tràn ngập sự hối lỗi nhưng đến câu cuối cùng lại có xen lẫn vài tia ý chí quyết tâm, như để khẳng định mình có thể chăm lo cho Hạ Băng sau này.
“Haizzz.” Hạ Đông Quân thầm trút ra một hơi thở nặng nề. Y cũng không muốn chen chân vào chuyện của em gái. Chỉ là khi trước Lạc Tử An đối xử như vậy với Hạ Băng, người làm anh như y không thể chấp nhận nổi.
Vốn định tối nay hẹn gặp Lạc Tử An riêng là để giáo huấn anh một lần, để từ sau anh không dám làm vậy với Hạ Băng nữa. Nhưng coi bộ bây giờ mối quan hệ của cả hai đã không còn như xưa. Có thể nhìn thấy Lạc Tử An rất yêu Hạ Băng… Hạ Đông Quân cũng coi như vì phát hiện mới này mà an lòng một chút. Chỉ có nét mặt vẫn nghiêm nghị như ban đầu, không hề thay đổi.
“Được rồi. Cậu về phòng mình đi, cũng muộn rồi.” Hạ Đông Quân khoát tay ra hiệu Lạc Tử An có thể trở về rồi. Giữa hai người cũng không có gì để nói nữa.
Lạc Tử An cũng không dám ý kiến, y xoay người bước vào trong phòng. Nhưng bước chân còn đang dang dở của Lạc Tử An trong chốc lát phải khựng lại về điều mà mình vừa nghe thấy.
“Từ nay về sau nhớ chăm sóc Hạ Băng cho thật tốt. Cậu mà để em ấy còn phải chịu ấm ức thì đứng có trách tôi.” Thanh âm phát ra trầm thấp của Hạ Đông Quân khiến Lạc Tử An còn có nhiều chỗ nghe không rõ. Anh còn nghĩ là mình đang mơ nhưng đến cùng, khi nhìn vào đôi mắt tự mang theo nhiệt độ trầm thấp của Hạ Đông Quân là y đã nhận ra đây thật sự là hiện tại, không phải là mơ.
“Em biết rồi. Cảm ơn anh.”
Lạc Tử An nói xong câu đó liền quay người đẩy cửa bước ra. Đến tận bây giờ y vẫn chưa hết phấn khích. Nếu như Hạ Đông Quân đã nói vậy là y đang ngầm đồng ý tha thứ cho anh sao? Như vậy cũng quá tốt rồi…
Lạc Tử An đi rồi, Hạ Đông Quân cũng không nán lại lâu, y quay người bước vào bên trong phòng. Ánh mắt lại vô tình va phải bức ảnh gia đình ba người trên kệ.
Đó là năm mà Hạ Đông Quân lên năm, trong bức ảnh y là một cậu bé mới chỉ cao đến ngang hông mẹ, mặc một bộ đồ màu vàng, hình chú vịt con. Trông rất đáng yêu.
Đứng hai bên cậu bé là một người đàn ông điển trai và một người phụ nữa xinh đẹp. Trông bức tranh gia đình rất hài hòa.
Hạ Đông Quân đưa tay miết nhẹ bức ảnh. Đó là thứ mà y đã gìn giữ biết bao nhiêu năm nay. Y có thể chấp nhận mất bất cứ thứ gì nhưng không thể để bức ảnh này bị trầy xước một ít nào. Dù sao đó cũng là kỷ vật cuối cùng trước khi y lạc mất ba mẹ hoàn toàn.
May sao… đến bây giờ mọi chuyện cũng đã tốt lên. Hạ Đông Quân không còn phải hàng ngày sống trong hoài niệm nữa. Giờ đây y có thể ở bên ba mẹ cả ngày và chăm lo cho họ.
Nghĩ như vậy trái tim còn đang thổn thức của Hạ Đông Quân cũng dần dịu lại. Y cầm lấy bức ảnh và để lại nơi kệ tủ cao nhất rồi lên giường đi ngủ. Chỉ một lát sau đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu…