"Tiền đó của mày tao đóng học phí cho Lâm Lãng hết rồi! Mày lo mà đưa tao thêm tiền đi. Nếu không thì hôm nay tao sẽ cho mày phải bẽ mặt ở nơi đây!"
Người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn một mực hung hăng. Thậm chí ông ta còn muốn động tay động chân với Lâm Mộc khi mà y vẫn cương quyết, không chịu cho ông ta tiền.
"Con nói luôn là con không có tiền! Ba về mà bảo Lâm Lãng đi làm thêm kiếm tiền đi! Nó cũng hai mươi rồi chứ có còn bé gì nữa đâu. Lúc nào cũng ăn bám vào tiền của con! Không thấy thẹn với lương tâm à?!"
Lâm Mộc không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Bao nhiêu lần rồi, y càng nhún nhường ông ta, cho hai cha con ông ta tiền thì ông ta càng không coi y ra gì.
Cũng cùng là con ruột của ông ta. Vậy mà ông ta đối xử phân biệt rõ ràng.
Lâm Mộc chỉ hơn Lâm Lãng có ba tuổi. Mẹ y do bệnh tình từ lúc trẻ nên đã qua đời từ sớm, chỉ còn ba cha con nương tựa lẫn nhau. Nhưng ngay từ khi mẹ mất, Lâm Mộc đã phải làm hết mọi việc trong nhà. Trong khi đó Lâm Lãng chỉ việc ăn nằm hưởng thụ mọi cố gắng của Lâm Mộc.
Nói thật khi đó y cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Dù sao cũng là huyết thống, y lại còn là chị nên việc phải nhường em một chút cũng là lẽ đương nhiên.
Thời gian trôi qua, Lâm Mộc càng ngày càng nhận thấy rõ hơn sự phân biệt đối xử của ba y. Một người ông thực sự coi là con mà đối xử tốt. Còn riêng Lâm Mộc, y cảm thấy ông cùng Lâm Lãng chỉ đơn thuần coi mình là cây ATM để họ thỏa sức rút tiền.
Lâm Mộc vẫn luôn nhẫn nhịn vì nghĩ đến dù gì cũng là ba và em mình. Nhưng đến hôm nay, ngay tại công ty của Hạ gia, vậy mà ông ta vẫn dám đến đây để đòi tiền y, khiến cho mặt mũi của y cũng biến mất. Lại còn ảnh hưởng trực tiếp đến người khác. Y không thể nhẫn nhịn nổi nữa.
Nhác thấy người đàn ông kia định đưa tay lên bạo lực với Lâm Mộc, Hạ Băng cảm thấy mình không thể giả bộ không biết nữa. Cô vội đứng ra giữa hành lang và hét lớn..
"Đủ rồi!!"
Người đàn ông kia còn đang chuẩn bị giáng xuống gương mặt Lâm Mộc một cú tát trời đánh thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét lớn của người khác.
Ông ta vẫn giữ nguyên bàn tay đang giơ giữa không trung của mình, tuy nhiên lông mày lại hơi nhíu lại, nét mặt cũng khó coi vô cùng. Ông ta từ từ quay đầu về nơi phát ra tiếng nói, ánh mắt mang theo tia lửa hận.
"Cô là ai mà dám lớn tiếng với tôi?! Con gái tôi, tôi muốn làm gì thì làm! Cô tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng, nên rời khỏi đây ngay bây giờ đi may ra vẫn còn kịp!" Người đàn ông không vì sự xuất hiện của Hạ Băng mà bớt đi vẻ hung hãn của mình. Ông ta vẫn rất ngạo mạn mà hét lên, không hề lo lắng người trước mặt mình có thân phận như thế nào.
Lâm Mộc cảm thấy ba mình chê sống đủ lâu rồi nên mới nói như vậy với Hạ Băng. Không biết ông ta có biết người trước mặt này có thân phận ra sao không mà dám hành xử như vậy? Mà đoán chừng việc này có khi không quan trọng lắm, Hạ Băng cơ bản đã ghim ông ta rồi. Kiếp này của ông ta coi như bỏ.
Lâm Mộc còn đang tính lên tiếng nói đỡ cho ba mình. Dù có ghét và hận ông ta đến như nào thì y vẫn không thể trơ mắt ra nhìn ba mình bị vấn đề gì được. Nhưng Lâm Mộc còn chưa kịp lên tiếng, Hạ Băng đã nói trước..
"Ông là ba thì đã làm sao? Làm ba là có quyền đánh con mình? Hình như ông coi luật pháp là không tồn tại phải không?" Hạ Băng nhìn ông ta với ánh mắt coi thường. Cô cũng chả dư hơi mà tức giận với loại người cặn bã như ông ta.
"Lại nói thêm, đây là công ty tôi, tôi thích lo chuyện gì là việc của tôi. Ông có quyền cấm à?"
Hạ Băng nói đến đâu, sắc mặt của tên đàn ông đó càng trắng lại đến đó. Chả thể ngờ người mà ông ta vừa mắng chửi thậm tệ đến vậy mà lại là con gái duy nhất của Hạ gia. Người thừa kế sản nghiệp kếch xù Hạ thị mà bao kẻ phải nhòm ngó.
"Hạ tiểu thư.. khi nãy là do tôi sơ ý quá. Không biết cô là tiểu thư của Hạ gia nên hành động có hơi lỗ mãng. Đại tiểu thư là con người cao quý, chắc cũng không chấp nhặt mấy việc này đâu mà đúng không?"
Người đàn ông sau khi biết mình đã lỡ đắc tội với người không thể đắc tội thì nhanh chóng thể hiện trình độ lật mặt của mình. Trong vòng một giây, ông ta cười nói vui vẻ trước mặt Hạ Băng khiến cho cô phải thấy kinh tởm.
"Tôi cũng không phải là quan âm bồ tát mà không biết giận ai bao giờ. Tiếc cho ông xưa nay tôi đã nổi tiếng sẵn là người có lòng dạ hẹp hòi nên chuyện này tôi rất để tâm. Phải xin lỗi ông một câu rồi." Hạ Băng vẫn tươi cười, có vẻ như cô đang muốn khiêu khích người đàn ông.
Hạ Băng vừa nói xong, gương mặt người đàn ông càng trông khó coi hơn nữa. Ông ta không ngờ cô lại nói như vậy. Cứ nghĩ Hạ Băng sẽ cho ông ta một chút thể diện mà bỏ qua chuyện vừa rồi.
Thật không ngờ, cô lại dám thừa nhận bản tân xấu tính để mà cắn chặt lấy ông ta, không chịu buông tha..