Đường Hoa Linh tự thú xong thì mọi chuyện cũng coi như là đã được giải quyết. Tất cả các chuyện sau đó cũng diễn ra một cách nhanh chóng. Hạ Thần được trả lại sự tự do còn Đường Hoa Linh thì bị đưa ra mức án phạt ba năm tù giam vì hành vi vu khống người khác. Nhưng cô ta có hành động tự thú nên đã giảm từ năm năm tù còn ba năm.
Một tiếng nữa trôi qua, tất cả các thủ tục cũng đã hoàn thành xong. Hiện giờ Hạ Thần đang đi cùng gia đình của mình để trở về biệt thự Hạ gia.
Có thể nói kể từ khi Đường Hoa Linh tự thú đến tận bây giờ Hạ Băng vẫn chưa tin đây là sự thật. Cô biết Đường Hoa Linh là nhân tình của Lạc Tử An, biết cô ta cũng có ác ý đối với mình. Nhưng lại không nghĩ rằng đến mức hận cô như vậy. Dám làm ra chuyện lớn, ảnh hưởng rất nhiều đến thanh danh của Hạ gia.
Hàn Nguyệt vẫn luôn đi bên cạnh Hạ Thần. Bà nắm lấy bàn tay của chồng để lấy lại bình tĩnh. Hiện giờ tay bà vẫn hơi run vì chưa thể hoàn hồn lại ngay. Hàn Nguyệt vẫn cảm thấy mọi chuyện dường như chỉ là một giấc mơ. Nó diễn ra quá nhanh, đến khi bà kịp hiểu ra vấn đề thì Hạ Thần đã thành công được minh oan. Mọi việc lại quay về với quỹ đạo vốn có của nó.
Lạc Tử An vẫn luôn đi bên cạnh Hạ Băng, ánh mắt anh nhìn cô mang nhiều phần ôn nhu..Ít nhất anh cũng đã bù đắp được một phần nhỏ cho Hạ Băng..
Cả gia đình bốn người cùng nhau rời khỏi tòa án để về nhà. Ban đầu Hạ Thần muốn Hạ Băng và Lạc Tử An cùng về biệt thự của Hạ gia để ăn bữa cơm gia đình nhưng Hạ Băng lại khéo léo từ chối. Cô không muốn trong bữa cơm ba mẹ lại phát hiện ra điều bất thường giữa hai người..
Hạ Thần thấy con gái cũng đã nói có việc cần đi nên đành thở dài để cho cô cùng Lạc Tử An ra về. Dù sao thì không có dịp này thì đành chờ dịp khác vậy.
Sau khi chào tạm biệt ba mẹ, Hạ Băng ngồi lên ghế lái và bắt đầu lái xe về. Lần này cô không hỏi Lạc Tử An là anh sẽ lái hay cô lái nữa. Dù gì Hạ Băng thấy cũng chả quan trọng lắm.
Hạ Băng lái xe một lúc lâu thì cũng về đến nhà. Vừa về đến nhà cô đã bước vào phòng mình và đóng cửa lại.
Lạc Tử An nhìn Hạ Băng vẫn là thái độ trốn tránh anh như vậy thì không khỏi phiền não trong lòng. Đến bao giờ thì tình cảnh này mới chấm dứt..
Lạc Tử An thở dài một hơi rồi cũng đi lên phòng mình. Trưa nay anh cũng không có ý định ăn cơm.
..
Hạ Băng vừa bước vào phòng liền không nhanh không chậm trút bỏ đi lớp vỏ bọc mạnh mẽ bên ngoài. Trước hết cô thay một bộ đồ thoải mái rồi bắt đầu ngồi trên giường suy nghĩ.
Thật không thể ngờ là mọi chuyện lại tốt đẹp như vậy. Ba cô thật sự đã được giải oan vào giây phút cuối cùng. Chỉ có điều là Đường Hoa Linh... cô ta đúng là không biết lượng sức mình. Dám động đến cả Hạ gia..
Hạ Băng còn đang mải mê suy nghĩ thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.
Đó là kiểu chuông mà Hạ Băng đặt riêng cho Diệp Tâm Bách từ thời còn học cấp ba. Từ đó đến bây giờ cô vẫn chưa có ý định đổi nhạc chuông khác. Vậy nên bây giờ Hạ Băng đã rất nhanh chóng nhận ra người đang gọi cho mình là ai.
Cô cầm lấy điện thoại vứt ở mặt giường và bấm nút nghe. Đầu máy vừa được kết nối, Hạ Băng đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên. Giọng nói ấy còn mang theo nhiều phần gấp gáp và lo lắng..
"Hạ Băng, mọi chuyện của bác trai vẫn ổn chứ? Mình nghe nói có người đứng ra nhận việc này là mình làm nên ba cậu rất nhanh đã được thả ra. Liệu đó có phải là sự thật không?" Rõ ràng là Diệp Tâm Bách nói đúng hết hoàn toàn chứng tỏ y đã nghe được rất nhiều thông tin. Nhưng y vẫn hỏi Hạ Băng như vậy là muốn chính miệng cô xác nhận lại thêm một lần nữa chuyện này có thật hay không?
"Ba mình hiện tại đã về nhà rồi." Chỉ một câu nói ngắn gọn và nghe chừng không liên quan đến câu hỏi của Diệp Tâm Bách nhưng lại khiến cho y hiểu rõ câu trả lời. Hạ Băng nói vậy tức là mọi việc mà y vừa nói đều là sự thật. Tình hình hiện giờ đang rất khả quan.
"Cậu.. cậu và người tự thú ở phiên tòa.. Hai người là kẻ thù của nhau sao?"
".. Gần như là vậy đi." Hạ Băng hờ hững trả lời. Nói thật cô không muốn thừa nhận chuyện này. Dù sao Hạ Băng cùng Đường Hoa Linh cũng giống như hai bến sông, không hề đụng chạm gì đến nhau. Sao Hạ Băng có thể coi cô ta là kẻ thù được. Chỉ là cô cũng không muốn nói nguyên nhân mà Đường Hoa Linh làm ra chuyện này là gì nên miễn cưỡng đồng ý cho qua chuyện.
Diệp Tâm Bách cũng không muốn hỏi sâu thêm, y hỏi một vài câu liên quan đến ba của Hạ Băng rồi cũng tắt máy.
Hạ Băng sau khi kết thúc cuộc gọi liền ném điện thoại ra giường rồi quyết định nằm ngủ một mạch đến chiều.
Đến khi cô tỉnh dậy cũng đã là bốn giờ chiều, mở điện thoại lên chính là một loạt các cuộc gọi nhỡ của Tạ Uyển Ân. Hạ Băng trong lòng sinh ra một loại cảm giác áy náy khi mà khi nãy nhận điện thoại của Diệp Tâm Bách xong đã tắt luôn chuông báo nên không nghe thấy cuộc gọi của Tạ Uyển Ân.
Hạ Băng nhanh chóng bấm gọi lại, đầu dây bên kia rất nhanh chóng đã bắt máy.
"Khi nãy em ngủ quên nên không nghe máy của chị được. Có chuyện gì không chị?"
"Em ngủ cả chiều sao? Vậy chưa chắc đã xem thông báo mới nhất của cục cảnh sát thành phố rồi." Tạ Uyển Ân thầm suy đoán trong đầu như vậy và bắt đầu nói cho Hạ Băng nghe mọi chuyện. Sẵn tiện hỏi cô về tình hình hiện tại của Hạ Thần.