Trong khoảng không vô định Quân Dao mở đôi mắt ra cô đã nhìn thấy một người đàn ông đứng trước mặt mình cơ thể chỉ toàn là máu, trên gương mặt là sự đau đớn tận cùng, Quân Dao sợ hãi đi đến sờ lên gương mặt của Trạch Hạo hắn nhìn cô bằng một ánh mắt chứa đầy sự ân hận và tội lỗi, Trạch Hạo đưa bàn tay đầy máu lên sờ vào gương mặt của Quân Dao, nước mắt lưng tròng nghẹn ngào nói.
" Anh xin lỗi vì đã không thể nào cùng em bước tiếp quãng đường tiếp theo, anh chỉ mong được em tha thứ có thế anh mới yên lòng rời đi."
Quân Dao lắc đầu không đồng ý với những gì Trạch Hạo nói.
" Đừng nói bậy anh sẽ không sao đâu, anh phải sống để quay về gặp Tiểu Thiên nữa chứ."
Trạch Hạo buông xuôi đôi tay gương mặt bỗng trở nên vô hồn quay người bước đi mặc cho Quân Dao có gọi đến tuyệt vọng hắn cũng không hề quay đầu lại.
" Trạch Hạo quay lại đây đi mà đừng đi em xin anh đấy."
Cô gào thét đến đau đớn nước mắt đã đầm đìa cả gương mặt. Cơn ác mộng kết thúc Quân Dao quay trở về thực tại cô hoảng sợ nhìn xung quanh bây giờ đã là 1 giờ sáng cô đã ngủ quên ở bên ngoài ghế từ lúc nào cũng không hay, giấc mơ lúc nảy quá kinh khủng Quân Dao vội vàng chạy đến căn phòng mà Trạch Hạo đang nằm có biết bao nhiêu thứ cắm vào người của hắn gương mặt đầy vết thương cảnh tượng vô cùng đau lòng, bỗng nhiên máy đo nhịp tim của Trạch Hạo lên xuống thất thường cơ thể bắt đầu co giật, Quân Dao bắt đầu hoảng hốt chạy đi gọi bác sĩ.
Bác sĩ đi vào bên trong kiểm tra lấy đèn rọi vào mắt của Trạch Hạo, gương mặt đầy sự căng thẳng nói.
" Anh ta đang mất dần ý thức."
Nhịp tim của Trạch Hạo bắt đầu giảm mạnh, Quân Dao không thể nào ngăn được nước mắt cứ thi đua nhau rơi xuống, cô bấu hai bàn tay vào nhau miệng không ngừng lẩm bẩm nói.
" Xin hãy cứu anh ấy."
Bác sĩ đang ra sức hô hấp cho Trạch Hạo bọn họ bắt đầu đưa luồng điện vào bên trong cơ thể nhưng nhịp tim vẫn một lúc một yếu ớt, Quân Dao không thể nào chịu đựng được nữa cô đã khóc nghẹn, không biết tại sao trái tim của cô lại đau đớn đến như thế. Chỉ có những lúc thập tử nhất sinh cận kề với cái chết như thế này con người mới biết yêu thương quý trọng lẫn nhau có lẽ trái tim của cô đã dao động vì hắn đã lâu nhưng Quân Dao vẫn chưa ngộ nhận ra đến những giây phút cuối cùng nào cô mới thốt lên những lời mà Trạch Hạo rất muốn nghe, hắn phải đánh đổi mạng sống cũng chỉ để nghe được Quân Dao nói tha thứ cho mình.
" Em sẽ không oán trách giận hờn anh nữa mau tỉnh dậy đi em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi nhưng chỉ vì sợ phải đối diện với anh nên em vẫn im lặng, mau tỉnh dậy đi còn con của chúng ta thì sao anh định bỏ Tiểu Thiên đi luôn à."
Tiếng máy đo nhịp tim cứ văng vẳng bên tai của Quân Dao nhịp tim dường như đã ngừng đập cô sợ hãy hét lớn tên của Trạch Hạo.
" Hàn Trạch Hạo tỉnh dậy cho em anh phải sống để bù đắp cho con và em chứ."
Bác sĩ ra sức cứu chữa để Trạch Hạo có thể hô hấp trở lại, trong những phút giây cận kề với cái chết Trạch Hạo lại nghe được những gì Quân Dao nói. Mọi chuyện xảy đến cứ như một kì tích cuối cùng nhịp tim của Trạch Hạo cũng đã có lại, mọi người ở đó điều toát hết mồ hôi lạnh cứ ngỡ là Trạch Hạo không qua khỏi được, bác sĩ quay sang nói với Quân Dao.
" Nhịp tim đã ổn định lại rồi."
Cô vội vàng đi đến ôm lấy Trạch Hạo khóc nức nở.
" Anh cố gắng lên em và con sẽ đợi anh đừng bỏ mẹ con em."
Cho dù không có ý thức cũng không thể cử động nhưng khóe mắt của Trạch Hạo lại chảy ra một dòng nước mắt, có lẽ đây là giây phút hạnh phúc nhất của hai người. điều gì khiến bọn họ có thể quay lại sao những khổ đau và tội lỗi mà họ đã gây ra cho nhau, trong những giây phút sinh ly tử biệt sẽ khiến con người hiểu ra rằng họ đã khổ đau với tình yêu như thế nào để rồi cũng hạnh phúc khi nhận được sự tha thứ của nhau.