Bình minh đã lên cao bắt đầu một ngày mới, Tiểu Thiên nhìn sang người đàn ông đang nằm bên cạnh mình đôi môi liền mếu lại khóc lớn.
" Mẹ ơi..."
Quân Dao vội vàng chạy sang Trạch Hạo cũng bị tiếng khóc của Tiểu Thiên làm cho thức giấc. Từ lúc phát hiện Quân Dao đã âm thầm sinh con cho mình cho đến bây giờ Trạch Hạo vẫn cảm thấy hổ thẹn với bản thân mặc dù cô cho phép hắn đến thăm con nhưng Trạch Hạo vẫn không có can đảm đó chỉ biết nhìn thằng bé từ xa nên Tiểu Thiên vẫn không biết ba của mình là ai.
Quân Dao đi vào bế Tiểu Thiên lên thằng bé ôm chầm lấy cô sợ hãi nói.
" Mẹ sao mẹ để người lạ vào nhà mình vậy.'
Quân Dao đưa tay vuốt lưng vỗ về con trai.
" Mẹ xin lỗi bình tĩnh đi con đây là ba mà không phải người lạ đâu."
Tiểu Thiên đưa tay lau nước mắt.
" Ba của con hả mẹ?"
Quân Dao mỉm cười nhẹ nhàng an ủi Tiểu Thiên.
" Đúng vậy chỉ tại ba bận nên ít khi đến thăm con thôi."
Tiểu Thiên đòi đứng xuống thằng bé từ từ đi đến quan sát Trạch Hạo vẻ mặt của hắn vô cùng khó xử, thằng bé đưa đôi tay nhỏ bé đặt lên đùi của Trạch Hạo hoài nghi nói.
" Ba là ba của con sao?"
Quân Dao bật cười khi nghe Tiểu Thiên nói, như một ông cụ non đây có lẽ là tính cách giống Trạch Hạo nhất của thằng bé luôn hoài nghi người khác, Trạch Hạo ngại ngùng bế Tiểu Thiên lên.
" Đúng vậy ta là ba của con."
Tiểu Thiên ngây thơ hỏi.
" Sao trước giờ ba không ở cùng con và mẹ?"
Quân Dao vội vàng đi đến giải vây.
" Được rồi ra ăn sáng đi học thôi con."
Quân Dao nhìn sang Trạch Hạo nói.
" Anh cũng ra ăn sáng đi rồi về."
Bầu không khí trong căn nhà bao trùm vì sự xuất hiện của Trạch Hạo, Tiểu Thiên ngây thơ ngồi ăn rất ngoan ngoãn sau khi dùng bữa xong Tiểu Thiên đi đến kéo lấy tay của Trạch Hạo nói.
" Ba đưa con đến trường đi, con vừa quen được bạn mới con muốn giới thiệu ba với bạn của mình."
Trạch Hạo nhìn sang Quân Dao cô khó xử nói.
" Ba bận lắm hôm nay ba phải đi làm hay là..."
Trạch Hạo liền cắt ngang lời cô.
" Anh không bận hay để anh đưa Tiểu Thiên đến trường."
Quân Dao thở ra một hơi rồi nói.
" Được rồi vậy nhờ anh vậy."
Tiểu Thiên vui mừng vỗ tay chạy quanh nhà nói cười.
" Mình được ba đưa đi học rồi."
Nhìn thấy con trai vui vẻ như vậy Quân Dao cảm thấy vô cùng có lỗi với thằng bé vì đã không cho Tiểu Thiên có một gia đình hoàn chỉnh.
Quân Dao đưa con trai ra xe hơi của Trạch Hạo thằng bé vui vẻ leo lên đôi mắt thích thú tò mò nhìn xung quanh nói.
" Xe đẹp quá mẹ ơi."
Tiểu Thiên nhún nhảy trên ghế, Trạch Hạo mở lời nói.
" Em vào xe đi anh sẽ đưa em đi đến công ty luôn."
Quân Dao ngại ngùng nói.
" Không cần đâu."
Trạch Hạo đẩy nhẹ cô vào xe.
" Cũng tiện đường anh sẽ đưa em đi."
Gia đình ba người ngồi trong xe ngoài trời dù có lạnh đến đâu nhưng bên trong lại ấm áp đến lạ thường, Tiểu Thiên vui vẻ nói.
" Con muốn ngày nào ba cũng sẽ đưa con đi đến trường như thế này.
Quân Dao đưa tay ôm lấy Tiểu Thiên vì sợ thằng bé té ngã.
" Mẹ đã dạy con đừng vòi vĩnh người khác mà."
Tiểu Thiên chu môi nói.
" Nhưng ba là ba của con ba cũng giống như mẹ điều phải yêu thương con chứ."
Quân Dao lắc đầu mệt mỏi với ông cụ non này, Trạch Hạo bỗng nhiên lên tiếng nói.
" Được ngày nào ba cũng đến đón con đi học có được không."
Tiểu Thiên vui vẻ nhảy nhót, Quân Dao quở trách Trạch Hạo.
" Anh đừng có nuông chiều nó quá, với lại nhà của anh cách đây cũng xa lắm ngày nào cũng đến đưa rước Tiểu Thiên thì sẽ bất tiện lắm đấy."
Trạch Hạo mỉm cười nhẹ nói.
" Anh có thể làm như thế cả đời em đừng để tâm đó là bổn phận của của anh."
Quân Dao nghe hắn nói thì im lặng bởi vì cô cảm thấy những lời nói đó vô cùng dư thừa cho dù Trạch Hạo có làm như thế nào thì trái tim của cô cũng sẽ không thể nào mở ra thêm một lần nào nữa vì hắn.