Cuối cùng thứ giết chết chúng ta lại là thứ khiến chúng ta tin tưởng nhất, năm tháng đó là bước ngoặc lớn nhất để thay đổi vận mệnh, nhưng thời gian qua đi sẽ chẳng quay trở về được nữa cuộc đời vốn là vậy.
Mỹ Kim đã thật sự buông bỏ cô quyết định không thể nào tiếp tục sống trong sự hi vọng nhận được yêu thương từ Trạch Hạo, cô đang đứng một mình cô đơn ở một bãi biển, những cơn sóng cuộn trào dữ dội nhưng trong lòng cô lại thanh tĩnh đến lạ thường. Mỹ Kim muốn rời khỏi nơi này để có thể quên đi mọi thứ niềm vui lẫn nỗi buồn cô điều muốn chôn vùi tất cả tại nơi này, Mỹ Kim thở ra một hơi thở như trút bỏ đi những gánh nặng rồi cô quay người rời đi, đến đường lớn không mai cô bị một tên cướp giật lấy túi xách Mỹ Kim hoảng hốt gọi người giúp đỡ nhưng không một ai quan tâm đến cô, bỗng nhiên có một chiếc xe máy tăng tốc chạy điên cuồng về phía tên cướp hai người rượt đuổi nhau một đoạn khá xa rồi Minh Lâm lao đến đấm vào mặt tên cướp vào cái khiến hắn choáng váng ngồi ngất lịm đi. Cậu ấy hài lòng vì sự thể hiện của mình, cầm lấy túi xách chạy đến chỗ Mỹ Kim đưa cho cô.
" Của cô đây."
Mỹ Kim cầm lấy túi xách cám ơn ríu rít.
" Cám ơn anh rất nhiều."
Cô nhìn lên gương mặt của Minh Lâm thì cơ miệng như bị trật đi.
" Lại là anh sao đi đâu cũng gặp vậy."
Minh Lâm nhìn Mỹ Kim đầy bất ngờ nói.
" Đúng là có duyên thật đấy cô diễn viên nữa mùa đúng không."
Mỹ Kim nghe Minh Lâm châm chọc mình liền tức giận nói.
" Đúng là xui xẻo thật mà, mỗi lần gặp anh là tôi lại gặp chuyện mau đi cho khuất mắt tôi đi."
Minh Lâm nhìn thấy cô gái không biết điều này liền lắc đầu ngán ngẫm.
" Đúng là không biết điều mà ai là người đã lấy túi xách lại cho cô hả minh tinh hạng bét."
Mỹ Kim giật giật cơ miệng không thể nào nói thêm lời nào nữa.
" Anh...anh."
Hai người nhìn nhau đầy đanh đá rồi quay mặt mỗi người đi một hướng, Mỹ Kim vừa bước xuống bậc vĩ hè mất thăng bằng chân bị trẹo rồi ngã xuống đất, cô đau đớn nhăn mặt, Minh Lâm nhìn Mỹ Kim qua gương chiếu hậu thì không nở bỏ đi cậu ấy quay xe lại trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
" Đúng là phiền phức mà."
Chiếc xe chạy đến chỗ Mỹ Kim cô không thèm để ý đến cố gắng đứng lên nhưng không được vì quá đau, Minh Lâm thở dài nói.
" Có cần tôi giúp không?"
Mỹ Kim vẫn im lặng không thèm nói, nhưng cô ấy không có cách nào đứng lên được, Minh Lâm mệt mỏi đi đến bế Mỹ Kim lên đặt cô ta ngồi lên xe, Mỹ Kim hoảng hốt hét lớn.
" Này anh làm gì vậy buông tôi ra."
Minh Lâm chán nản nói.
" Im lặng đi nếu như cô không muốn bị ném ra giữa biển."
Hai người lên xe Minh Lâm đạp máy xe rồi phóng đi, cậu ấy chạy với tốc độ khá nhanh khiến cho Mỹ Kim hoảng sợ cô ta hét lớn.
" Chạy chậm lại được không."
Minh Lâm giả vờ không nghe tăng ga mạnh hơn khiến cho cô hét ầm lên cả một vùng trời, hai người đi đến một trạm xá để giúp Mỹ Kim băng bó chân vì cô đã bị bong gân, Minh Lâm thấy mình xong nhiệm vụ rồi định rời đi nhưng nhìn thấy Mỹ Kim đang phải chật vật đứng lên cậu ấy lại không nỡ nên đã đi đến giúp cô, Mỹ Kim buồn bã nói.
" Anh có thể đưa tôi đi dạo có được không."
Minh Lâm cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn chiều theo ý của Mỹ Kim, hai người chạy xe máy rong ruổi khắp nơi vì đây là làng chài gió biển khiến cho lòng người thật dễ chịu Mỹ Kim dang hai cánh tay của mình ra trút bỏ mọi u phiền hét lớn, Minh Lâm nghe đến thủng tai.
" Cô hét nhỏ thôi người khác nghe thấy lại bảo cô không được bình thường."
Hai người cứ thế dạo chơi hết cả ngày trời, đến tối tâm trạng của Mỹ Kim lại lắng xuống cô buồn bã nói lời tạm biệt với Minh Lâm.
" Cám ơn anh đã ở cạnh tôi ngày hôm nay, chắc có lẽ sau này chúng ta sẽ chẳng còn gặp lại nhau nữa đâu."
Minh Lâm nhìn thấy cô đang có tâm sự nên đã mời cô đến nhà mình uống một chút bia cho thoã nổi lòng, hai người uống với nhau cùng nhau tâm sự khoảng khắc gặp được tình yêu sét đánh của mình, cuộc đời thật bất công với họ khi người họ yêu thương lại không thể nào chiếm lấy được tình cảm còn nhận lại sự lạnh lùng xa cách, cả hai như cùng cảnh ngộ cùng nhau nói chuyện đến khi say mèm không còn kiểm soát được lý trí, Minh Lâm định đi vào trong lấy thêm bia nhưng vô tình lại ngã vào người Mỹ Kim, cơ thể cả hai bắt đầu nóng rực lên hai đôi môi bắt đầu chạm vào nhau một màn đêm vô tận đã kéo dài.
Sáng hôm sau Mỹ Kim thức giấc cô mệt mỏi nhìn xung quanh căn phòng phát hiện đây không phải là phòng của mình cô quay sang nhìn người bên cạnh Minh Lâm vẫn còn say giấc Mỹ Kim hoảng hốt nhìn vào trong cơ thể mình không một mảnh vải che thân cô hét lớn.
" Á....."
Minh Lâm giật mình mở mắt cậu ấy vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra thì đã bị Mỹ Kim đã xuống giường.
" Tên khốn nhà anh."
Minh Lâm vội vàng đứng lên thì cơ thể loã lồ hiện ra trước mắt Mỹ Kim cô lại hét lên.
" Tên biến thái."
Minh Lâm vội vàng lấy chăn che lại rồi mặc đồ vào ấp úng nói.
" Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô."
Hai con người như là định mệnh dành cho nhau nhưng mãi đến bây giờ mới có thể tìm được nào, một tình yêu chớm nở đã bắt đầu cho hai người họ.