Hôm nay trời đã âm u từ sáng sớm cơn mưa tuy nhỏ nhưng vô cùng ẩm ướt, Trạch Hạo mang tâm trạng nặng trĩu mặc trên người một bộ âu phục màu đen thật chỉnh tề, hắn lái xe ra ngoài từ rất sớm chiếc xe dừng trước một hoa viên, Trạch Hạo bước xuống xe nhưng hắn không hề mang ô theo từng hạt mưa rơi xuống phũ đầy trên chiếc áo mái tóc theo nết gọn gàng của hắn cũng đã ướt lưu lại trên đó là những giọt nước long lanh, Trạch Hạo tiến về phía một ngôi mộ hắn đặt bó hoa lên đó rồi đứng đó nhìn tấm di ảnh rất lâu, hôm nay là ngày mất của Ái Nhi đã bao nhiêu năm trôi qua như vậy nhưng hắn vẫn luôn điều đặn đến thăm và thuê người làm vệ sinh cho ngôi mồ của cô ấy được sạch sẽ như một thói quen, Trạch Hạo đã đứng ngoài mưa rất lâu những hạt mưa đã làm cho áo của hắn ướt đi một nữa, cơn mưa rào nhỏ nhưng lại mang đến một cảm giác đầy trống trải có chút đượm buồn của cảnh sắc, đôi mắt của Trạch Hạo luôn nhìn Ái Nhi bằng sự trìu mến như khi cô còn sống.
" Em có vui khi hôm nay anh đến đây không?"
Đối diện với hắn chẳng có một câu trả lời nào cả,.chỉ là một tấm di ảnh lạnh lẽo, Trạch Hạo thở dài rồi ngồi cạnh ngôi mộ của Ái Nhi.
" Anh thật sự không có cách nào thoát ra khỏi bóng tối từ ngày em rời xa anh mãi mãi, nhưng anh lại cảm thấy chẳng vui vẻ gì khi hành hạ Quân Dao, hôm nay anh đến đây chỉ để nói với em, anh sẽ buông bỏ tất cả, anh luôn cảm thấy tội lỗi khi không thể bảo vệ được em, nhưng cái cảm giác khi Quân Dao biến mất nó lại làm cho anh đau đớn đến nhường nào không có cách nào thoát ra được, khó khăn lắm anh mới có thể ngừng nghĩ về cô ấy chắng có lẽ anh đã bị cô ấy cảm hoá, hôm nay anh đến đây chỉ để nói với em rằng anh sẽ buông bỏ sự thù hận nên em hãy yên tâm, anh sẽ như thế sống cho những ngày tháng còn lại để tâm trạng được nhẹ nhàng hơn."
Trạch Hạo cười nhếch mép rồi nói tiếp.
" Em giận anh lắm đúng không vì hôm nay anh đến đây thăm em nhưng để nói về người phụ nữ khác, nhưng từ khi em ra đi anh chẳng thể nào tiếp nhận thêm bất cứ tình yêu của ai cả, nhưng khi nhìn thấy cách Quân Dao đối xử với anh rất nhẹ nhàng cô ấy làm cho anh cảm giác như lần đầu gặp em, nhưng lý trí anh lại không cho phép anh yêu cô ấy trong anh chỉ có sự trả thù căm hận, bây giờ suy nghĩ lại anh đã bỏ lỡ một thứ rất quan trọng trong cuộc đời của mình đó chính là Quân Dao."
Đây là lần đầu tiên hắn trải lòng mình ra suốt bao nhiêu năm qua lúc nào cũng giữ thái độ lạnh lùng ánh nhìn sắt lạnh nhưng chưa một ai có thể hiểu hết nỗi lòng của Trạch Hạo thật sự bởi vì hắn chưa bao giờ tâm sự với ai cả, đây cũng là lần đầu tiên hắn tâm sự với một ngôi mộ trong vô thức chắc có lẽ Trạch Hạo đã quá mệt mỏi vì cuộc đời luôn ép buộc hắn phải tàn nhẫn không có tình yêu, bản thân hắn đã tự mình ngăn vách tường vô hình đối với những người xung quanh mình.
Quân Dao quay trở về nhà sớm hơn bởi vì hôm nay hộp đêm đóng cửa để sửa chữa cô đang cầm ô che mưa vì hôm nay bầu trời mưa cả một ngày, lúc trước cô rất thích thời tiết này vì nó làm cho cô cảm thấy cô đơn trống trải nhưng nó lại khiến cho cô thoải mái đến lạ thường, bây giờ cũng vậy nhưng Quân Dao đã không còn bi thương như trước nữa bây giờ cô đã có thiên thần nhỏ ở cạnh thì tất cả nỗi buồn lúc trước cũng điều là tạm bợ đối với cô.
Đi trên đường Quân Dao tiện thể ghé vào chợ mua một ít đồ, bỗng nhiên có một tiếng nói làm cho đóng trái cây Quân Dao vừa lựa xong rơi hết xuống đất.
" Cô trốn cũng kĩ thật đấy."
Quân Dao quay người lại nhìn Mỹ Kim rồi vội vàng nhặt đóng trái cây lên nhưng động tác lại vô cùng luống cuống Mỹ Kim cũng ngồi xuống nhặt giúp như ánh mắt cô ta nhìn Quân Dao rất lạ.
" Cuộc sống cô mấy năm nay thế nào."
Quân Dao ngước nhìn Mỹ Kim.
" Tôi vẫn ổn nhưng bây giờ tôi đã hoàn toàn thay đổi tôi đã nói sẽ không bao giờ quay lại đó và đương sẽ không bao giờ gặp mặt anh ta đâu, xin cô hãy tin tôi bây giờ cuộc sống của tôi đang rất ổn định mong cô đừng nói với ai về nơi tôi đang sống."
Mỹ Kim nhìn Quân Dao rồi nở một nụ cười đầy thích thú.
" Cô sợ tôi đến vậy sao, tôi không ngu ngốc nói cho anh Hạo biết nơi ở của cô đâu nếu anh ấy biết sẽ lập tức đến đây đón cô về."
Quân Dao nhìn Mỹ Kim nói.
" Chẳng phải anh ta đã nghĩ tôi chết rồi hãy sao, cô nói như vậy khiến cho tôi hoang mang quá."
Mỹ Kim thở dài rồi nói.
" Đi đến nơi nào ngồi đi tôi và cô sẽ nói chuyện đứng trước gian hàng của người khác không hay đâu.