Niềm khao khát rời khỏi Trạch Hạo vẫn luôn dâng lên trong Quân Dao thúc đẩy cô làm một điều gì đó thật điên rồ, việc lấy lòng hắn đã thành công được một nữa dường như Trạch Hạo đã dần nới lỏng cảnh giác với cô.
Quân Dao đi lên phòng của Trạch Hạo để dọn dẹp vì đêm qua mà căn phòng trở nên bừa bộn hơn thường ngày, Quân Dao gấp chăn rồi thu dọn đồ bẩn bỏ vào sọt để đem đi giặt cô đang loay hoay dọn dẹp thì phát hiện ra bức ảnh bị che bằng một lớp vải đen nằm ở góc nhà, tính tò mò của Quân Dao lại đang lên cô từ từ đi đến gỡ lấy mảnh vải đen ra, một cô gái với nụ cười đầy rạng rỡ cô ấy vô cùng hạnh phúc Quân Dao đã đoán được cô gái trong bức ảnh là Ân Nhi người con gái mà Trạch Hạo vô cùng yêu thương, nếu như cô ấy không rời khỏi cuộc đời này thì Quân Dao sẽ không thể nào gặp gỡ hắn cuộc sống của cô sẽ rẽ sang một hướng khác, cũng chẳng thể nào trách được Trạch Hạo chính ba cô đã gây ra cái chết cho Ân Nhi nên mới khiến cho Trạch Hạo trở thành một con người lạnh lùng trong đôi mắt là sự trả thù tàn nhẫn. Quân Dao đưa mắt nhìn xuống dưới là một thùng đồ đang chắc chắn là vật dụng cá nhân mà Ân Nhi thường dùng có cả những bộ quần áo của cô hắn vẫn cẩn thận cất giữ, dường như Trạch Hạo vẫn còn nhớ đến cô ấy rất nhiều nên không thể nào bỏ đi những món đồ này, Quân Dao lấy lên một bộ quần áo trong đầu cô bỗng nghĩ ra một kế hoạch nào đó, cô không biết nó có thành công không nhưng đành liều một lần.
Dọn dẹp xong cô đi xuống bắt đầu làm những công việc khác, Quân Dao bận rộn đến quên cả thời gian nhìn lên đồng hồ đã gần bảy giờ tối, cô vội vàng đi tắm rửa sạch sẽ, lúc này xe của Trạch Hạo đã trở về hắn bước xuống xe đi vào nhà, liếc nhìn xung quanh nhà nhưng không thấy Quân Dao ở đâu, hắn không hỏi mà đi một mạch lên phòng, Trạch Hạo đưa tay mở cửa vừa bước vào một mùi hương quen thuộc sọc vào mũi của hắn, Trạch Hạo liền đi vào bên trong một người con gái đứng trước lan can đang quay lưng về phía đó chiếc váy đó là của Ân Nhi, đôi mắt của Trạch Hạo bỗng dâng lên một làn nước hắn đang rất hoang mang chân bước từng bước đến, Cô gái mặc chiếc váy của Ân Nhi dáng người cũng tự giống cô ấy, Trạch Hạo đi đến ôm từ phía sau hắn đưa tay siết chặt eo của Quân Dao miệng không ngừng lẩm bẩm nói.
" Ân Nhi là em có đúng không, đừng rời xa anh, anh đã rất đau khổ và nhớ em"
Trạch Hạo dường như đang rất xúc động, Quân Dao quay người lại cô nhìn hắn nói.
" Anh vẫn còn rất yêu cô ấy, em sẽ mãi mãi không sánh bằng."
Trạch Hạo liền rời khỏi người Quân Dao lúc nãy chỉ vì hắn quá kích động nên đã để lộ ra sự yếu lòng của mình, Trach Hạo liền quát lớn với Quân Dao.
" Cô đang làm cái quái gì vậy hả?"
Quân Dao vẫn thản nhiên đôi mắt cô vô cùng thâm trầm.
" Em chỉ muốn làm cho anh vui vẻ hơn thôi."
Trạch Hạo nhìn Quân Dao bằng ánh mắt câm phẩn hắn liền mạnh tay bóp chặt cổ của Quân Dao.
" Cô đừng nghĩ làm như vậy tôi sẽ đối xử tốt với cô, trong mắt tôi cô chỉ là một món đồ để giải trí mà thôi đừng nghĩ tôi đối xử nhẹ nhàng với cô thì tôi sẽ yêu cô."
Quân Dao bị bóp chặt cổ đến khó thở nước mắt đã ứa động trên hàng mi cô nghẹn ngào nói.
" Xin lỗi đã làm anh không vui em chỉ muốn được anh quan tâm thôi, nếu như anh không thích em có thể đi thay đồ ra và em không làm như vậy nữa."
Trạch Hạo nghe nữa lời nói của cô thì nới lỏng tay hắn bỏ tay ra khỏi cổ của Quân Dao, cô sợ hãi ngồi bệt xuống sàn ho liên tục yếu ớt nói.
" Nếu anh không thích em sẽ đi khỏi đây."
Nói rồi cô đứng lên đi về phía cửa, vừa cầm lấy nắm cửa Quân Dao liền bị Trạch Hạo kéo lại hắn mạnh tay đẩy ngã Quân Dao xuống giường cô hơi hoảng sợ, chưa kịp ngồi dậy đã bị Trạch Hạo ấn xuống giường hắn mỉa mai nói.
" Chẳng phải đây là điều cô muốn hay sao."
Quân Dao chị biết cắn răng chịu đựng để có thể thoát khỏi nơi này cô chỉ còn cách làm như vậy, Trạch Hạo như một con thú dữ hắn điên cuồng xé chiếc váy cô đang mặc một cách thô bạo Quân Dao đã bắt đầu sợ hãi nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, Trạch Hạo lạnh lùng đưa thứ đó vào trong cô mà không có một chút thương tiếc, Quân Dao đau đớn nhăn mặt cô yếu ớt nói.
" Ừm đau quá."
Nhưng chỉ càng khiến cho Trạch Hạo hành động mạnh hơi, gương mặt của hắn đã bị dục vọng chiếm hữu không thể nào kiềm chế được cứ như thế giày vò Quân Dao hết lần này đến lần khác, cô chẳng còn lại chút sức lực nào cả tuần nay liên tục bị hắn hành hạ giày vò khiến cho Quân Dao vô cùng mệt mỏi cô đã ngất đi, Trạch Hạo thoả mãn được dục vọng của mình cũng rời khỏi căn phòng hắn lái xe đi ra ngoài vào giữ đêm khuya, để đến một quán bar uống rượu trong lòng hắn đang rất rối bời cảm xúc vô cùng hỗn độn khi thấy Quân Dao lấy lòng mình đã khiến cho Trạch Hạo suy nghĩ về cô nhiều hơn.