Vũ Hạo Dân vội ngăn cô lại rồi nhanh chóng chạy ra ngoài mang vào một chiếc xe lăn cẩn thận dìu cô ngồi vào xe.
Đi đến phòng bệnh cuối hành lang, Vũ Hạo Dân mở cửa đẩy cô vào trong.
Nhìn thấy Bạch Tử Thiên nằm mê man trên giường bệnh, gương mặt nhợt nhạt khiến tim cô đau như ai đó đang bóp chặt, một tay cô nắm lấy tay anh một tay áp vào một bên má của anh ...
- Lúc cứu tiểu Bảo cậu ấy đã bị thương nhưng lại không chịu chăm sóc tốt lại không chịu nghỉ ngơi khiến vết thương nhiễm trùng tối qua đã sốt cao đến bất tỉnh. Hồi chiều cậu ấy có tỉnh lại một lúc cũng nằng nặc đòi qua tìm em nhưng sức khỏe đã quá yếu nên lại lâm vào mê man..
Từng câu từng chữ của Vũ Hạo Dân chính là một lưỡi dao cứa mạnh vào tim Đường Uyển Đình, cô bật khóc nức nở..
- Chồng.. em khỏe rồi nè, anh mau mở mắt ra nhìn em đi chồng. Tử Thiên.. Tử Thiên..
Cô vừa khóc vừa lay lay người Bạch Tử Thiên từng tiếng nấc nghẹn ngào vang lên đau đến xé lòng..
Những ngón tay Bạch Tử Thiên khẽ cử động, anh dần dần mở mắt ra chớp mắt vài cái để thích ứng với ánh sáng ..
- Tử Thiên.. Chồng anh tỉnh rồi, em, Đình Đình ngốc của anh đây anh nhìn em. đi em đã khỏe rồi nè..
Đường Uyển Đình vui mừng cố gắng gượng đứng dậy cho anh nhìn thấy mình.
Bạch Tử Thiên cũng không chịu nằm yên anh gượng người ngồi dậy kéo cô ôm vào lòng nước mắt cũng nhanh chóng rời khỏi mi anh..
- Cảm ơn em đã kiên cường, cảm ơn ông trời đã không mang vợ anh đi mất.. Đình Đình anh yêu em nhiều lắm.!!
Tiểu Bảo đang ngồi cùng Trang Nhã Linh trên xích đu trong vườn, cậu nhóc vừa ăn trái cây vừa chu môi lên hỏi bà.
- Bà nội ơi, khi nào thì ba mẹ mới về? Sao ba mẹ đi lâu quá vậy bà nội
Trang Nhã Linh xoa xoa đầu tiểu Bảo cười ôn nhu..
- Chắc là sắp về rồi đó con..
- Mẹ ơi, tiểu Bảo, anh hai chị hai về rồi..
Tiếng hét thất thanh của Bạch Tử Yên vang vọng trong nhà đủ để hai bà cháu nghe rõ mồn một..
- Về rồi ba mẹ con đã về rồi kìa..
- Ba mẹ ơi...
Tiểu Bảo vui sướng nhảy vọt xuống chạy một mạch vào nhà..
Nhìn thấy Đường Uyển Đình và Bạch Tử Thiên đang ngồi trên sô pha cậu bé đã chạy nhanh tới ôm chầm lấy Đường Uyển Đình..
- Mẹ ơi sao mẹ đi lâu quá vậy? Tiểu Bảo nhớ mẹ quá đi mất..
Đường Uyển Đình ngắm nhìn cậu bé thật kĩ mãi một lúc cô rưng rưng nước mắt ôm tiểu Bảo thật chặt vào lòng
- Mẹ xin lỗi, mẹ cũng rất nhớ con trai yêu của mẹ. Từ giờ mẹ sẽ luôn bên cạnh con không đi đâu nữa..
- Dạ.. con yêu mẹ..
Tiểu Bảo cười tươi rồi hôn chụt lên má Đường Uyển Đình. Hai mẹ con mãi lo quấn quýt bồi đắp tình cảm mà khiến ai kia ngồi cách đó không xa đã vô cùng hậm hực cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng
- Hai mẹ con không thiếu thiếu gì đó sao?
Đường Uyển Đình và Tiểu Bảo dừng lại, hai người nhìn nhau cùng cười rồi gật đầu một cái mới quay qua nhìn anh đồng thanh hỏi
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!