Chương 6: Đánh hắn
872 Words
Lục Tiểu Khê bởi vì ngẩn người, trong nhất thời không kịp phản ứng, cho đến khi bàn tay có nhiệt độ bao trùm lấy tay cô, cô mới ý thức được, cô kinh ngạc nhìn anh, còn chưa kịp nói chuyện, liền bị anh nói trước "Nhà họ Hoắc rất lớn, đừng đi lạc."
Nói xong, bàn tay anh rõ ràng tăng thêm lực, giống như đang cảnh cáo cô đừng nói chuyện.
Không nói lời nào cũng được, nhưng lúc này nắm tay cô là có ý gì?
Phát hiện người đàn ông này thật sự là khó đoán.
Hơn nữa để cho cô thay một bộ quần áo chịu tang, cũng không nói đến là ai qua đời.
" Lão gia, sao ngài lại đột nhiên đi rồi? Bỏ lại ta phải sống như thế nào…" Vừa vào đại sảnh, tiếng khóc bi thương truyền đến.
Trước mắt là linh đường, trước đường có mấy hàng người quỳ, chung quanh tràn ngập hương khói.
"Quỳ xuống tế bái" Hoắc Ngự Đình ở bên cạnh nhắc nhở cô.
Lục Tiểu Khê không kịp phản ứng cũng quỳ xuống theo.
Hoắc Ngự Đình bởi vì đi đứng không tiện, lúc quỳ xuống đặc biệt chậm chạp.
Cô theo bản năng đưa tay qua giúp đỡ, kết quả tay đụng phải chân của hắn mặt cô đỏ lên, cũng may hắn cũng không chú ý tới chuyện này, trên mặt đỏ lên cũng chỉ là chợt lóe qua.
Chân của hắn bởi vì lắp chân giả, lúc đụng vào cứng rắn, bất quá bởi vì ưu thế chiều cao nên nhìn qua vẫn thẳng tắp như cũ, không nói cho người khác, căn bản nhìn không ra bị tật.
"Những người khác trước tránh đi một chút, Ngự Đình lưu lại." Nam nhân quỳ ở hàng đầu tiên trầm giọng nói.
Lục Tiểu Khê thấy những người khác lên tiếng trả lời rồi rời đi, cô đang suy nghĩ cô có nên đi theo hay không.
Lúc đó, Hoắc Ngự Đình lại một lần nữa đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô, có lẽ là sợ cô phản kháng, hắn nắm rất chặt.
Lục Tiểu Khê nghi hoặc nhìn hắn, nếu không phải trong trường hợp này không thể nói lung tung, cô đã sớm muốn hắnnbuông cô ra.
Người đàn ông chừng sáu mươi tuổi xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua hai người bọn họ.
Người này là ai? Người hỏi chính là bác cả của Hoắc Ngự Đình, Hoắc Vĩ Phong.
Hoắc Ngự Đình vẫn cầm tay cô, bình tĩnh trả lời anh :"Vợ tôi."
Vợ tôi?
Hôm qua bọn họ mới gặp mặt, mới đăng ký kết hôn, vậy mà hắn lại nói quan hệ này bình thường tự nhiên như vậy.
Thật đúng là diễn xuất tốt!
Vợ? Hoắc Vĩ Phong sắc mặt âm trầm xuống,"Chuyện khi nào, tôi và bác hai cậu sao lại không biết?"
Tôi và Tiểu Khê ngày hôm qua nhận giấy chứng nhận. Anh lạnh nhạt trở lại.
" Làm càn!"Hoắc Vĩ Phong chỉ vào mặt Lục Tiểu Khê nói,"Người phụ nữ này có lai lịch như thế nào con biết rõ không? Huống chi tang sự của ông nội còn chưa qua, con đã vội vàng đăng ký kết hôn, con cố tình đối nghịch với ông ấy phải không?"
"Ngươi sai rồi, tôi đây không phải đối nghịch, đây là vì chúc mừng" Hoắc Ngự Đình hừ nhẹ.
Nào có thể dùng từ chúc mừng này cho người chết.
" Tôi thấy cậu đã đợi ngày này rất lâu rồi phải không? !"Hoắc Vĩ Cường trào phúng hỏi.
Hoắc Ngự Đình lạnh lùng nhìn hai gương mặt dối trá trước mắt, không e dè nói:"Không sai, chờ đã lâu."
"Đây là muốn tranh đoạt tài sản Hoắc gia?" Hoắc Vĩ Phong không nghĩ tới Hoắc Ngự Đình lại trực tiếp như vậy, vậy anh ta cũng không cần phải quanh co lòng vòng.
Còn phải tranh giành sao? Hoắc Ngự Đình cười lạnh ra tiếng,"Di thư của ông nội viết rất rõ ràng, hai vị xem liền biết."
Hai anh em Hoắc gia hai mặt nhìn nhau, trong mắt chợt lóe lên vẻ đắc ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!