57 : Chủ động đóng vai
1558 Words
" Ngoan, đồng ý đi, bà nội sẽ rất vui. Chúng ta ra phòng khách nói chuyện với nhau đi. " Lão phu nhân đi tới, nắm lấy tay cô.
" Nhưng ..." Lục Tiểu Khê cau mày, cảm thấy rất tiếc.
Cô cảm thấy vết thương của mình không phải là vấn đề nghiêm trọng, băng cá nhân cũng dán lên đó, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc nấu ăn của cô.
“ Bà nội biết cháu muốn nấu một bữa thật ngon cho bà nội, yên tâm đi, tương lai còn dài, huống chi bà nội sẽ ở lại Hoắc gia mấy ngày, nói không chừng sau này cháu nấu nhiều cho bà đến nỗi thấy phiền phức . " Ở lại đây mấy này là một quyết định ngẫu hứng của bà nội.
Bà muốn nhân cơ hội này mai mối cho đôi trẻ thật tốt để mối quan hệ của họ được hâm nóng.
Hành động quan tâm tới Lục Tiểu Khê vừa rồi của Hoắc Ngự Đình khiến bà vô cùng hài lòng, hy vọng hắn thật sự quan tâm đến cô gái này, thay vì chỉ làm ra vẻ trước mặt bà.
" Bà nội muốn ở lại mấy ngày sao ? " Hoắc Ngự Đình hài lòng nói với bà.
“ Sao vậy, cháu sợ bà nội làm bóng đèn cho hai người các cháu sao? ” Bà lão nghiêm túc hỏi.
" Không, không phải! " Lục Tiểu Khê lắc đầu hết lần này đến lần khác và nói với một nụ cười tinh nghịch, " Bà nội thật tốt bụng và hòa nhã, đây điều mà Tiểu Khê mong muốn. "
Mặc dù trong chuyện này có yếu tố diễn kịch, nhưng Lục Tiểu Khê thực sự thích bà cụ, những lời nói của cô để giữ bà cũng là chân thành.
Lão phu nhân cười đến mang tai , nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, nói với Hoắc Ngự Đình: " Cháu dâu vẫn là quan tâm bà nhất, không giống như người nào đó, lúc nào cũng bưng một cái mặt. "
Lục Tiểu Khê nhân cơ hội đồng ý, " Đúng vậy, anh ấy luôn làm bộ mặt đó, như thể ai đó nợ anh ấy tiền vậy. "
Những lời này có phần trả thù.
Cũng may Hoắc Ngự Đình bình tĩnh, không tính toán như cô.
Sau khi ăn tối và trò chuyện với bà nội một lúc, bà thấy mệt nên được người hầu đưa bà về phòng nghỉ ngơi.
Lão phu nhân vừa đi, phòng khách náo nhiệt đột nhiên trở nên vắng vẻ, nhất là sau khi liếc mắt nhìn người đối diện, cô càng cảm thấy xấu hổ, đứng dậy nói: " Tôi cũng về phòng đây . "
“ Cùng nhau. ” Hoắc Ngự Đình lập tức đứng dậy.
“ Cùng nhau? ” Có một dấu chấm hỏi trên mặt cô .
Sắc mặt Hoắc Ngự Đình âm trầm, hắn không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của cô, sau đó vươn tay nắm lấy cô.
Lúc này Lục Tiểu Khê hoàn toàn không yên tâm, giãy giụa đôi tay nhỏ bé của mình, " Hoắc Ngự Đình, hiện tại không có người theo dõi, anh làm sao vậy? "
Hoắc Ngự Đình mặc kệ cô, nắm chặt tay cô đi lên lầu.
Trở lại phòng ngủ, Lục Tiểu Khê bất mãn oán trách nói: " Hiện tại buông tôi ra được không? "
Hoắc Ngự Đình buông cô ra, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn sang: " Trước mặt bà nội, chúng ta nhất định phải tỏ ra tình cảm ngọt ngào. "
“ Tôi biết. ” Nàng gật đầu ra vẻ hiểu rõ, bĩu môi nói: “ Từ chiều tới giờ, tôi đều cùng anh hợp tác biểu diễn. ”
" Ừ. " Nhìn chung thì đó là một màn trình diễn tốt.
" Tôi đi rửa mặt. " Cô nói rồi đi vào phòng tắm.
Tắm xong, ra khỏi phòng tắm thì thấy có người cũng từ phòng tắm kia đi ra.
Cô không khỏi nhìn hắn một cái, phàn nàn: " Anh là người chân tay có hạn, lại còn khá nhanh nhẹn, tắm còn nhanh hơn tôi. Anh sẽ không cắt xén mất quá trình, không tắm đi? "
Đối diện với ánh mắt tò mò của cô, hắn chỉ lạnh lùng đáp: " Nhàm chán. "
Cô bĩu môi, thấp giọng lẩm bẩm: " Nghĩ lại chuyện xảy ra sáng hôm đó , tôi luôn cảm thấy có chút khó tin. "
Cô không biết mình đã nhầm cái gân nào cô đã chủ động đưa ra chuyện bị hắn ta cưỡng hiếp vào sáng hôm đó.
Hoắc Ngự Đình vẻ mặt lạnh lùng lái xe đi tới, khóe môi hơi nhếch lên, khóe mắt mang theo ý trêu chọc, hỏi: " Còn muốn cảm thụ lại một phen? "
" Anh! " cô bực tức nói, " Rất vinh dự khi được làm một kẻ bất lương sao? "
Hoắc Ngự Đình đột ngột nói: " Là cô nói trước. "
" Vậy thì anh cũng không thể làm như vậy ..."
" Tôi làm gì ? " Hắn đột nhiên bước vào và đẩy cô vào góc.
Lục Tiểu Khê bị hắn đột nhiên cúi xuống làm cho kinh hãi, giọng điệu trầm thấp có phần mơ hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức bị hoảng sợ bao phủ, vội vàng giải thích: “Không sao, không sao, ừm … ngủ đi ! ”
Không kham nổi thì trốn.
Phản ứng rất nhanh, cô từ trong nách hắn chui ra, hai gò má ửng hồng, nằm trên giường, ôm chăn, quấn chặt lấy người.
Hoắc Ngự Đình nhìn phản ứng của cô, nhếch khóe miệng , đi tới nằm xuống.
Sau khi cảm thấy có người nằm xuống, tim cô đập nhanh một cách khó hiểu.
Tuy rằng mỗi người đều đắp một chiếc chăn riêng, nhưng hiện tại ngủ chung một giường, thật khó mà không cảm thấy hồi hộp.
Cô bí mật liếc nhìn hắn, đôi mắt cô nhanh chóng bị hình bóng hoàn hảo của hắn thu hút.
Người đàn ông này thực sự đẹp trai.
Chắc do chân không tiện nên hắn phải nằm ngửa.
Không biết vì sao, cô không khỏi tò mò hỏi hắn: " Anh có thể nằm nghiêng ngủ sao? "
Có khó chịu khi nằm thẳng mọi lúc không?
" Muốn tôi ôm cô ngủ sao? " Có người trả lời không thích hợp .
Mặt cô lập tức nóng lên, lập tức phủ nhận: " Làm sao có thể?! Tôi chỉ lo anh nằm ngửa sẽ không thoải mái ..."
Ừm... Sau khi vội vàng giải thích , cô đã thực sự bày tỏ sự quan tâm của mình đối với hắn.
Lục Tiểu Khê, đầu của mày bị úng nước rồi sao?
Cô không biết tại sao mình lại phạm lỗi này , lập tức bù đắp: " Thật xin lỗi, tôi quá nhập tâm vào vở kịch, tạm thời chưa hồi phục. "
Không biết vì sao, bất kể giải thích như thế nào, cô vẫn cảm thấy mình có chút lạy ông tôi ở bụi này.
Dưới ánh đèn dịu dàng, trên khuôn mặt tuấn tú của nam tử lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Ngay cả hắn cũng không biết tại sao mình lại rung động trước những lời nói quan tâm của cô.
Sự im lặng đột ngột khiến bầu không khí xung quanh trở nên ngượng ngùng.
Lục Tiểu Khê trở mình quay lưng về phía Hoắc Ngự Đình, mặt đã đỏ đến tận mang tai, hơi thở nóng rực hồi lâu cũng không thể tan biến.
“ Ngủ đi, ngày mai anh phải có chuyến đi đặc biệt cùng bà nội. ” Giọng nói của hắn dịu dàng lạ thường, trong màn đêm yên tĩnh, giống như tiếng đàn du dương, chạm đến trái tim căng thẳng của cô.
Buổi sáng đầu thu, có chút lành lạnh.
Lục Tiểu Khê từ trong mộng tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền sững sờ.
Khuôn mặt tinh xảo của Hoắc Ngự Đình rất gần với khuôn mặt của cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!