44 : Biện pháp tránh thai
1699 Words
Nghe thấy giọng nói của cô, biết cô vẫn an toàn, Hoắc Ngự Đình không tiếp tục gõ cửa.
Trong phòng tắm, Lộ Tiểu Khê dùng tay xoa xoa vết hickey trên người, nhưng dù thế nào cũng không thể tẩy được.
Cô cắn môi dưới và phải từ bỏ công việc dọn dẹp vô ích.
Mặc quần áo và đi ra khỏi phòng tắm.
Hoắc Ngự Đình mặt không đổi sắc ngồi trên chiếc ghế da lớn.
Tiểu Mỹ và Tiểu Điệp đang dọn dẹp phòng .
Cô đã tận mắt nhìn thấy Tiểu Mỹ và Tiểu Điệp cất tấm khăn trải giường có vết màu đỏ như máu và thay chúng bằng những tấm khăn trải giường mới toanh.
Vẻ đẹp từng định lưu lại trong đêm tân hôn đã không còn ...
" Thiếu phu nhân, chúc mừng. " Tiểu Mỹ đi ngang qua ngượng ngùng chúc phúc.
Chúc mừng ... Chúc mừng cái gì đâu?
Trong mắt họ , được Hoắc Ngự Đình sủng ái có phải là niềm vui lớn nhất của cô không?
Ha hả ...
Sau khi tất cả dấu vết của đêm qua đã được xóa bỏ, vết tích trong trái tim cô dù thế nào cũng không thể xóa được.
Cô dùng ánh mắt tức giận nhìn người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế da lớn, nhớ tới đêm qua hắn như một con sói, không thèm để ý đến sự giãy giụa của cô mà cưỡng đoạt cô, cô hận không thể giết chết hắn ta.
" Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? " Hắn lạnh lùng nhìn sang .
Cô tức giận mở to hai mắt, cả giận nói: " Anh còn có gan hỏi ta tối hôm qua xảy ra chuyện gì? ! "
Trước khi cô kịp hỏi hắn, hắn đã hỏi cô trước.
Có gì khác biệt giữa điều này và một tên trộm hét lên "bắt tên trộm lại!" không?
“ Tối hôm qua tôi không uống nhiều, cho dù có say, tôi cũng sẽ không làm chuyện hoang đường như vậy …” Giọng điệu của hắn không xác định.
Ôi, đây là làm bậy, trốn tránh trách nhiệm sao?
Hơn nữa, cô vẫn chưa cãi nhau với hắn đâu.
Hắn chỉ là một tên lưu manh, trong nháy mắt liền không nhận bất luận kẻ nào.
" Ừ, anh thực sự sẽ không làm những chuyện vô lý như vậy. " Cô chế nhạo, " Tối hôm qua anh ép tôi, còn ngọt ngào mắng mỏ, để tôi nói cho anh biết Hoắc Ngự Đình, mặc dù tôi chỉ là con nợ, nhưng tôi, Lục Tiểu Khê, sẽ không bao giờ làm thế thân của người phụ nữ đó, tôi là tôi, cô ấy là cô ấy, anh hiểu đi! "
Cho nên tối hôm qua, hắn nhận ra cô là Hạ Yên Nhiên?
Hoắc Ngự Đình đột nhiên nhíu mày , cẩn thận hồi tưởng tối hôm qua, rất nhanh tìm được nguyên nhân.
Lại nhìn Lục Tiểu Khê, vẻ mặt đầy tức giận, ánh mắt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
" Lục Tiểu Khê, tôi là gì đối với cô? " Hắn nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc hỏi.
Câu hỏi quái quỷ gì thế này.
Với vẻ mặt ủ rũ, cô tức giận quay lại: " Người chồng trên danh nghĩa . "
" Vậy ... loại chuyện này phát sinh thì có gì không ổn sao? " Hắn cảm thấy mình như một kẻ vô lại vậy.
Rõ ràng là lúc sáng áy này chính mình mạo phạm đến cô, nhưng bây giừo nói những lời này, nghe qua như thể là lẽ đương nhiên vậy ...
Vì vậy, Lục Tiểu Khê đã trở nên tức giận sau khi nghe điều này.
" Anh cảm thấy cưỡng hiếp tôi thật vinh quang sao? Hoắc Ngự Đình, cho dù những người phụ nữ muốn ngủ với anh xếp hạng từ thành phố S đến thành phố H , tôi, Lục Tiểu Khê, cũng không hiếm lạ việc ngủ với anh, nói cho anh biết, nếu không phải sức lực nam nữ khác xa nhau, anh còn lâu mới thực hiện được! "
Cô không ngờ tới người đàn ông này lại trơ trẽn vô sỉ như vậy, cưỡng éo cô mà vẫn còn một bộ hành động một cách chính trực.
Hoắc Ngự Đình chống gậy đi tới, Lục Tiểu Khê theo bản năng lui về phía sau, nắm chặt tay thành quyền, phòng bị nhìn hắn: " Anh định làm gì? Còn dám lộn xộn nữa, tôi giết anh! "
Khóe môi Hoắc Ngự Đình giật giật, hắn nghiêm túc nói : "Hoắc Ngự Đình tôi thích nhất làm những việc có tính thách thức. Nếu cô đã nói là tôi không thể ngủ được cô, vậy thì ... cứ chờ xem! "
Cô tức đến đỏ mặt, vẫn không chịu kém cạnh mà mắng sau lưng hắn: " Hoắc Ngự Đình, đồ khốn, đồ lưu manh! Đồ què ..."
Hoắc Ngự Đình nghe thấy tất cả những lời chửi rủa đó , nhưng hắn cũng không thèm để ý đến cô mà đi thẳng xuống lầu.
“ Sao ông lại làm vậy? ” Trong phòng tối đen, ngoại trừ giọng nói lạnh lùng của Hoắc Ngự Đình, cái gì cũng không thể nhìn rõ.
" Thực xin lỗi, thiếu gia, đây có thể là điều duy nhất tôi làm mạo phạm đến ngài sau nhiều năm như vậy, nhưng đây là điều tôi nhất định phải làm." Thanh âm trầm khàn tràn đầy xin lỗi.
Hoắc Ngự Đình vẻ mặt tức giận giấu ở trong bóng tối, trong bóng tối một đôi mắt tỏa ra ánh sáng uy hiếp, " Ông sợ tôi đối với Yên Nhiên cho dù xa cách vẫn còn vương tơ lòng sao ? "
Người đàn ông không phủ nhận , ngược lại hỏi: " Đại thiếu gia lấy Lục Tiểu Khê không phải là vì bảo vệ Hạ Yên Nhiên sao? "
" Không phải tất cả! " Hắn ta không phủ nhận điều này, nhưng đó còn là để tránh những rắc rối không cần thiết và thỏa mãn mong muốn có cháu trai của bà Hoắc.
Người đàn ông thở dài thuyết phục hắn ta: " Thiếu gia , nữ nhi tình trường sẽ cản trở kế hoạch của ngài, ngài không được yêu Lục Tiểu Khê nữa, để không cản trở tốc độ báo thù của ngài, ngài phải hiểu rằng cho dù ngài có một tài sản ròng hàng trăm tỷ, nhưng anh em nhà họ Hoắc và quyền lực của tập đoàn nhà họ Diệp không thể bị lật đổ dễ dàng như vậy được. "
Hoắc Ngự Đình không tiếp lời , chỉ lạnh lùng nhắc nhở: " Yên Nhiên từ trước đến nay đều cùng tôi chiến tranh lạnh , cô ấy đã từ bỏ tôi, ông đừng có động thủ, bằng không đừng trách tôi không quan tâm đến quan hệ chủ tớ bấy lâu. "
" Yên tâm đi, thiếu gia , tôi sẽ không tổn thương Hạ tiểu thư. "
" Nhân tiện, ông có chắc con gái của Diệp Quang Huy đã chết không? " Hoắc Ngự Đình thản nhiên nhắc đến.
" Có lẽ đã chết rồi. Lúc đó trời băng giá và có tuyết rơi, tuyết bên bờ sông còn chưa tan hết. Cho dù có người tìm được thì cũng chết vì lạnh. Diệp Quang Huy là tên khốn vô tâm phản bội lão gia, hại chết lão gia, tính mạng của con gái ông ta không thể bù đắp tội giết lão gia của ông ta! "
Hoắc Ngự Đình tâm tình phức tạp , thấp giọng nói: " Sống ở chỗ này lâu không tốt cho sức khỏe, trước mắt không có việc gì, ông trở về biệt thự tĩnh dưỡng một chút đi, tôi sẽ liên lạc với ông nếu có bất cứ điều gì khác. "
“ Được rồi. ” Người nọ lo lắng, trước khi Hoắc Ngự Đình rời đi còn dặn dò hắn một lần nữa, “ Thiếu gia , năm đó lão gia đối với người khác quá tốt, coi trọng tình nghĩa, cho nên ngài phải nhớ kỹ tuyệt đối không được mềm lòng, phải tàn nhẫn chính xác trong mọi thứ! "
Hoắc Ngự Đình nghe những lời này nhiều đến mức lỗ tai gần như chai sạn , nhưng vì nể mặt, hắn không nói gì.
Hoắc Trạch.
Suốt buổi chiều, Lục Tiểu Khê ngã trên ghế sô pha không muốn cử động.
Sự đau đớn trên cơ thể chứng minh thể lực của người nào đó vào sáng sớm tốt bao nhiêu.
“ Thiếu phu nhân, canh cá diếc cho ngài đây. ” Tiểu Mỹ lập tức đưa bát canh tới.
Lục Tiểu Khê vẻ mặt bối rối và nghi ngờ nói: " Còn chưa đến giờ ăn tối ..."
Tiểu Mỹ thành thật nói : " Đây là canh tiên sinh nhờ chuyên gia dinh dưỡng nấu cho ngài, mỗi ngày đều chuẩn bị cho ngài một món canh có giá trị dinh dưỡng cao khác nhau. "
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!