Chương 4: Anh đừng chạm vào tôi
826 Words
Nghĩ đến chuyện sắp xảy đến, tim cô như có trống đánh, cô buồn bã nghĩ là chẳng lẽ mình sẽ dành phần đời còn lại để chung sống với nam nhân này sao?
“Còn ngơ ngẩn cái gì?” Thanh âm không kiên nhẫn của nam nhân vang lên.
Lòng cô khẽ run rẫy, đứng bất động tại chỗ, nghĩ đến phải giao mình cho một nam nhân hoàn toàn không có tình cảm, cô vô cùng chán ghét, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn nói: “ Tôi có muốn trao đổi một điều kiện với anh!”
Hoắc Ngự Đình nghe vậy, cảm thấy rất buồn cười: “Tại sao tôi lại phải trao đổi điều kiện với cô?”
“Giám đốc Hoắc căm bản không cần một kẻ làm ấm giường, cho nên tôi hy vọng anh có thể nghiêm túc trong mối quan hệ hôn nhân của mình!” Đã như thế, cô chỉ hy vọng là trong cuộc hôn nhân này cô có một chút tôn nghiêm, cho dù đối với nam nhân này có mà thực hiện được, cô vẫn muốn nói: “Nếu anh không yêu tôi thì xin anh đừng chạm vào tôi! Nếu anh cần phụ nữ, tôi có thể ra ngoài tìm cho anh, nhưng bản thân tôi thì không thể!”
Hoắc Ngự Đình liếc nhìn cô, ánh mắt thâm thúy lạnh lùng.
Luc Tiểu Khê lo lắng đến mức tinh thần căng thẳng, những lời nói ngông cuồng này giống như đặt tính mạng của mình lên lưỡi dao, nhưng cho dù có chết cùng phải chết đứng đắc một chút!
“Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Hắn cầm lấy cậy gậy bên giường, khập khiễn đi về phía cô, gương mặt đẹp trai tràng đầy sát khí.
Mỗi bước của hắn đều làm Lục Tiểu Khê cảm thấy cảm giác nguy hiểm đang tới gần, cô sợ tới mức lui về phía sau: “Anh muốn gì?”
Bốp!
Hoắc Ngự Đình hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của cô, cây gậy giống như roi vọt đập lên người cô.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy thân thể mình rã rời.
Ngay sau đó, Hoắc Ngự Đình bóp lấy cổ cô: “Tôi ghét nhất là là loại người tỏ ra vẻ thông mình trước mặt tôi”
Lục Tiểu Khê nắm chặt tay lại, lúc đang muốn phản kháng, tay của cô lại bị gậy của hắn đánh xuống.
Ngón tay đau khiến cô ướm nước mắt.
Hoắc Ngự Đình nhìn vẻ đau đớn nhưng không dám lên tiếng của cô, còn có cả sự ẩn nhận trong đôi mắt quen thuộc, vừa nhìn qua đã khiến người ta yêu thương.
Chỉ một ít giây sau, hắn đã rút tay lại, quay lưng lại vào phía cô cảnh cáo: "Đã gả vào Hoắc gia, phải tuân thủ quy củ của Hoắc gia. Quy củ của Hoắc gia chỉ có một, đó là nghe theo tôi"
Tiếng bước chân khập khiễng xa dần, cuối cùng biến mất sau âm thanh đóng cửa.
Màu sắc của phòng ngủ rất lạnh lẽo, tràn ngập cảm giác tuyệt vọng, khiến người khác hít thở khó khăn, cô bị đèn thủy tinh trên đầu chiếu đến đau mắt, nước mắt cố kìm nén rốt cục cũng chảy xuống, từng giọt từng giọt.
Lục Tiểu Khê, cô căn bản không kiên cường như tưởng tượng…
Trong căn phòng tối có một luồng hơi thở lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!