39 : Công cụ sinh sản
1639 Words
“ Ừm …” Cô không khỏi cứng lòng, quả thật có chút động lòng.
Hơn nữa bình thường hắn cũng vô lý như vậy, hành động quan tâm cô vừa rồi quả thực ngoài ý muốn.
Sau khi uống cháo, đầu óc cô vẫn còn hơi choáng váng, một lúc sau cô lại ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi cô thức dậy, cô thấy một khuôn mặt đẹp trai ở trước mặt mình.
Hoắc Ngự Đình?
Cô muộn màng nhớ lại những gì Hoắc Ngự Đình đã nói về việc ngủ trên cùng một chiếc giường trong tương lai.
Đang định đứng dậy thì hai tay hắn vòng qua ôm chặt lấy eo cô.
Cô cả người căng thẳng, cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say sưa của hắn, sửng sốt, trong lòng thở dài, dung mạo của người đàn ông này thật sự quá đẹp mắt.
Nhưng tại sao bây giờ hắn lại ôm cô?
Cô rõ ràng đã vạch ra một ranh giới...
" Này! " Cô phản ứng lại và vùng vẫy trong vòng tay hắn.
Hoắc Ngự Đình đợi cô hạ sốt đêm qua mới đi ngủ, hiện tại hắn rất buồn ngủ, bị cô quấy rầy mà khó chịu, không buông cô ra, hắ càng ôm chặt cô hơn, để tránh cho cô lại lộn xộn, hắn rướn nửa người lên đè cô lại.
" Này ... Hoắc Ngự Đình! " Trong nháy mắt bị người đàn ông đè xuống, cô cảm thấy có chút khó khăn, hơn nữa tư thế một lên một xuống này quá ái muội, quá mất mặt ...
" Đừng nhúc nhích, tôi buồn ngủ, tôi muốn ngủ một lát ..." Trong giọng nói trầm ấm êm dịu của hắn ẩn chứa cảm giác mệt mỏi , cũng bởi vậy, cô nghe được một tia dịu dàng hiếm có.
Trong chốc lát, dưới hô hấp đều đều của người nào đó, hơi thở nóng rực phả ra dày đặc trên cổ cô, cảm giác ngứa ngáy này không thể nghi ngờ là một loại trêu chọc làn da của cô.
Tim cô thắt lại, mặt đỏ bừng, ngay sau đó tim đập không ngừng, trong chốc lát, ngay cả hô hấp cũng chậm lại nửa nhịp.
Hắn ngủ chưa?
Người đàn ông này thật là, nếu buồn ngủ thì tự ngủ, sao lại ôm chặt cô như vậy?
Hôm qua sau khi ngất đi, cô tỉnh lại liền ngủ thiếp đi, hiện tại hoàn toàn tỉnh táo không có chút buồn ngủ nào, nhưng khi tỉnh lại, cô lại bị hắn ôm trong lòng không thể động đậy.
Cô muốn động đậy, lại phát hiện chân của người nào đó đeo tấm sắt đang đè cô xuống, khi cô chạm vào, hai chân vẫn đau, hai tay và nửa người trên đều nằm dưới sự quản lý của hai tay hắn, cô không thể duỗi ra được chút nào .
Quên đi, giãy giụa cũng vô dụng, cứ chờ hắn tỉnh lại vậy.
Cô dần dần bình tĩnh lại, thực sự cảm nhận được hơi thở đều đặn của Hoắc Ngự Đình, nhịp tim đập nhịp nhàng và mùi thơm nồng nàn trên tóc hắn.
Chà, đây là lần đầu tiên cô ngủ cùng giường với một người đàn ông, và còn bị ôm chặt như vậy ...
Bị người đè như vậy cả tiếng đồng hồ, Lục Tiểu Khê cảm thấy khó thở, nếu tiếp tục, cô cảm thấy mình không chỉ bị nghiền nát thành bánh mì thịt, thậm chí có thể ngạt thở mà chết.
Cũng may lúc này người nào đó cũng đã tỉnh lại, cô nhìn hắn tức giận nói: " Anh còn không tỉnh, tôi liền muốn chết! "
Hắn nhìn vào đôi mắt quen thuộc nhưng giận dữ của cô , " Tại sao? "
Tại sao? Hắn còn có can đảm để hỏi tại sao? !
Chắc hắn còn đang mớ ngủ!
" Anh đè ép tôi một tiếng đồng hồ, anh ngủ như heo, tôi thở không nổi! " Cô tiếp tục mắng hắn.
Biết cô không phải là cô ấy, ánh mắt của hắn trong nháy mắt tối sầm lại , " Nếu không phải vì hoàn thành tâm nguyện của bà nội, cô căn bản không xứng nằm trên giường của tôi! "
Nói xong, hắn quay người, cách xa cô.
Trọng lượng trên cơ thể cô biến mất không dấu vết như một cơn gió phi nước đại .
Ý hắn vừa nói là nếu không phải vì mục đích sinh con, hắn sẽ không để cô ngủ trên giường?
Ha hả, hóa ra trong mắt hắn, cô chỉ xứng làm công cụ sinh sản.
Một cơn mưa sẽ làm giảm đi rất nhiều cái nóng mùa hè.
Sau khi Lục Tiểu Khê ăn sáng, Hoắc Ngự Đình trước khi ra ngoài nói với cô rằng tối nay có tiệc, dặn cô không có việc gì thì đừng chạy lung tung.
Lại một bữa tiệc khác ...
Cô ngoan ngoãn ở trong Hoắc trạch suốt buổi sáng, trong lúc đó Vu Lôi gọi điện thoại hỏi xem cô có sao không, còn kể cho cô nghe chuyện hôm qua Hoắc Ngự Đình gọi điện cho cô ấy, mỗi cuộc điện thoại đều là sự ngạc nhiên và khen ngợi của Vu Lôi.
" Tiểu Khê, kiếp trước nhất định là cậu cứu cả Ngân Hà , nếu không thì cậu là một người bình thường như vậy, làm sao có thể gặp được người đàn ông độc nhất vô nhị trên đời như Hoắc tiên sinh? "
Đúng vậy, người đàn ông độc đoán, tàn nhẫn và độc ác nhất trên thế giới !
" Nhờ có cậu, tớ mới có thể gặp được nam nhân tồn tại như thần! Tớ cảm thấy đời này chết cũng không hối hận! "
Cũng phóng đại quá rồi đó !
" Cậu thích hắn như vậy , tại sao không trở thành vợ của hắn? " Cô ngữ khí lãnh đạm nói.
" Cậu sẵn sàng nhường thì được gì? Nó phải được sự chấp thuận của Hoắc tiên sinh nữa. " Vu Lôi thực sự ghen tị .
Lục Tiểu Khê không nói nên lời với cái cô chị em thấy trai đẹp là vô tư vô ngã này, " Tớ không nói với cậu nữa, tối nay có yến tiệc, Hoắc Ngự Đình rủ tớ đi cùng hắn, tớ phải lên lầu xem một chút xem hôm nay mặc quần áo gì. "
Tuy rằng cô không thích loại tình huống này, nhưng làm sao cô dám trái lệnh người khác.
" Có tiệc sao? " Vu Lôi đột nhiên hứng thú, " Tớ có thể đi xem sao ? Để tớ đi mở rộng tầm mắt, biết đâu có thể bắt được thiếu gia nhà giàu nào đó, trở thành phu nhân giàu có, cùng cậu uống rượu. Khi không có gì để làm thì mở tiệc trà chiều, hoặc đi làm SPA , như vậy thì cậu cũng coi như có bạn .”
" Vũ Lôi, tớ rất hâm mộ cậu! " Lục Tiểu Khê biết cô chỉ nói suông, cùng lắn cũng chỉ là tham gia cho vui và ngắm nhìn mấy anh đẹp trai thôi, chứ cô ấy không có mục đích đi câu cá.
" Ôi Tiểu Khê, như tuch ngữ có câu nói , có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, cậu liền mang tớ đến đó đi, vừa lúc trong khoảng thời gian này tớ rảnh, qua một đoạn thời gian lại bận rộn lên. Cậu muốn chết tớ đều khó có thể đi gặp cậu! " Vu Lôi làm nũng ở đầu bên kia điện thoại.
" Được, được, đi, đi. " Không chịu nổi sự nũng nịu của cô, Lộ Tiểu Khê đồng ý, không quên chuẩn bị trước, " Tớ phải hỏi Hoắc Ngự Đình trước, hắn nói đồng ý thì tớ sẽ mang cậu đi, được không? "
" Thật không ? Sau đó cậu nhớ nhắn tin cho tớ nếu có yêu cầu gì, để tớ chuẩn bị những bộ váy đẹp, để tất cả những thiếu gia giàu có và quyền quý đều cúi đầu dưới chiếc váy thạch lựu của tớ!" Vu Lôi vui vẻ nói ở đầu bên kia điện thoại .
Sau khi cúp điện thoại, Lục Tiểu Khê gọi cho Hoắc Ngự Đình.
" Có chuyện gì? " Giọng nói của người nào đó vẫn lạnh lùng như vậy.
" Ừm ... Tôi muốn hỏi anh, tối nay tôi có thể dẫn bạn bè tới dự tiệc không? Vu Lôi, hai người gặp nhau hôm qua ..." Cô cẩn thận hỏi: " Tôi muốn dẫn cô ấy đến đó, như vậy có được không? "
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!