37 : Thất tình gặp mưa
1709 Words
" Trời ơi , Tiểu Khê, cậu thậm chí còn có một chiếc xe đặc biệt để đưa đón! " Quai hàm của Vu Lôi gần như há ra vì ghen tị, sau đó cô ấy lén nhìn Tiêu Nguyệt, rồi không thể không nói một cách mê đắm, " Ngay cả người lái xe đưa đón cậu cũng thật dịu dàng, nhanh lên! Nói cho tớ biết, anh ấy có bạn gái không? "
Lục Tiểu Khê trợn tròn mắt, " Cậu có thể đừng không chút liêm sỉ như vậy được không? Nhìn thấy trai đẹp là trợn mắt ngoác mồm. "
Vu Lôi không biết xấu hổ đáp: " Thấy trai đẹp nhất định phải nhìn thẳng. Chẳng lẽ còn muốn tớ nhắm mắt giả mù sao? Nói cho tớ biết, anh ta có bạn gái chưa? "
" Vừa rồi trong điện thoại không phải nói đang có chuyện gấp sao, bây giờ nhìn thấy anh đẹp trai liền quên hết sao? " Lục Tiểu Khê phớt lờ câu hỏi của cô ấy, vừa đi về phía ' Vũ Điểm ' vừa nói .
" Đúng đúng, xem trí nhớ của tớ đi! " Vu Lôi vỗ vỗ trán, biểu tình bát quái trên rất nhanh liền biến mất, " Tớ nói cho cậu xong, cậu không được tức giận buồn bực được chứ? "
Cuộc điện thoại vừa rồi của Vu Lôi khiến cô bất an một hồi, hiện tại còn đang để cô chuẩn bị tâm lí trước, sao có thể không hoảng hốt, " Nói mau đi , tớ nóng lòng quá! "
" Cái đó ... cái đó ..."
" Cái nào? "
“ An Tuấn Hào và Lý Thục Đình ở cùng nhau! ” Vu Lôi nhắm mắt lại, lập tức lấy hai tay ôm đầu, giống như sợ bị đánh.
ầm ầm ...
Bên ngoài nổi lên từng trận sấm sét , bầu trời bao la lập tức tối sầm lại, như thể trời sắp mưa.
Sau khi nghe những lời này, tâm trí của Lục Tiểu Khê như bị sét đánh.
Cô nghĩ sau khi nói ra những lời vô tình đó, cô không còn tư cách nhớ An Tuấn Hào nữa, nên sẽ không cảm thấy buồn ...
Tuy nhiên, phản ứng bên trong đã thực sự phủ nhận những giả định của cô.
Cô phớt lờ những bức ảnh mà Lý Thục Đình gửi cho cô, nghĩ rằng chúng là trò bịp bợm của cô ta, không ngờ rằng họ thực sự ở cùng nhau ...
Cô mím môi cố giữ bình tĩnh: “ Anh ấy hiện tại độc thân, hẹn hò là tự do của anh ấy. ” Sau đó cô tự giễu cười một tiếng: “ Hơn nữa, tớ đã kết hôn với Hoắc Ngự Đình rồi, lẽ ra tớ không nên dính dáng gì đến chuyện của anh ấy nữa.”
Giọng nói run rẩy và nụ cười gượng gạo đã phản bội sự phức tạp trong lòng cô lúc này.
Vu Lôi nhìn cô, cảm thấy rất đau khổ, " Mặc dù cậu kết hôn với Hoắc tổng, nhưng cậu là bị ép phải làm như vậy, nhưng An Tuấn Hào, rõ ràng biết rằng Lý Thục Đình có ý định quyến rũ anh ta, thế nhưng anh ta đã nhảy vào bẫy của cô ta, thật là rẻ tiền! "
" Thật ra , Lôi Lôi, điều này cũng khá tốt. Tớ là người bỏ cuộc trước, và tớ mới là người nên nói lời xin lỗi . Không có lý do gì để anh ấy luôn bảo vệ tớ, nên không sao cả . " Cố gắng thuyết phục bản thân, cho dù nụ cười có chút cay đắng, cô cũng cố gắng mỉm cười: " Chúc phúc cho họ . "
" Tớ hiểu ý của cậu, nhưng anh ta tìm ai cũng tốt , cố tình lại là con tiện nhân Lý Thục Đình đó. Điều này không phải là gây rắc rối cho chúng ta sao? " Vu Lôi không chỉ phàn nàn về Lục Tiểu Khê mà còn cảm thấy tức giận về Võ Lỗi và Nhạc Khải, " Để ngủ với An Tuấn Hào, Lý Thục Đình đã lợi dụng tình yêu của Nhạc Khải và Võ Lỗi dành cho cô ta để làm tổn thương cậu, cuối cùng họ còn bị tàn tật. Con tiện nhân đó thì lại không bị làm sao cả, cô ta vẫn nhởn nhơ và đạt được những gì mình muốn. Nghĩ thôi đã thấy ghét! ”.
" Ngoài ra, để thể hiện rằng cô ta và An Tuấn Hào đang có quan hệ tình cảm, Lý Thục Đình cũng thể hiện tình cảm của mình trong vòng bạn bè. Có rất nhiều lời chúc phúc bên dưới. Lúc đó tớ không tin. Tớ đã gọi điện An Tuấn Hào xác nhận, cái gì mà chuyện đã qua rồi, con người phải tiến về phía trước để có được hạnh phúc tốt hơn! "
Vu Lôi là kiểu người không thể che giấu bất cứ điều gì khi cô ấy tức giận , vì vậy cô ấy nói ra tất cả những gì mình biết.
Sau khi nghe những lời này, Lục Tiểu Khê cảm thấy đau đớn trong lòng.
“ Ừ, người ta cần phải tiến lên …” Nhưng cô lại không thể nói ra câu cuối cùng.
Bây giờ cô chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, còn những gì cô có là tốt hay xấu, cô không thể nói được.
Ra khỏi ' Vũ Điểm ' , cô trở về Hoắc trạch với tâm trạng không vui.
Bầu trời u ám, đó dường như là tâm trạng của Lục Tiểu Khê lúc này.
Xe dừng lại, cô xuống xe, chưa đi được hai bước thì trời đã đổ mưa to.
" Thiếu phu nhân, tôi sẽ lấy cho cô một chiếc ô trong xe . " Tiêu Nguyệt quay sang lấy chiếc ô.
Lục Tiểu Khê không dừng lại, cứ tiếp tục đi về phía trước trong mưa.
Trời mưa cũng chẳng sao, gột rửa đi những cảm xúc không vui .
Khi Tiêu Nguyệt đuổi kịp, toàn bộ cơ thể của Lục Tiểu Khê đã ướt đẫm.
" Xin lỗi thieus phu nhân, là do tôi sơ suất ..." Tiêu Nguyệt cau mày khi nhìn thấy Lục Tiểu Khê ướt sũng trong mưa.
Lục Tiểu Khê lắc đầu và cầm lấy chiếc ô, " Anh vào trước đi . "
" Còn cô thì sao, thiếu phu nhân? "
“ Tôi muốn ở lại đây một thời gian …” Cô vẫn cười nhưng không giấu được sự lo lắng trong mắt.
Nhìn quần áo của cô đều ướt sũng, Tiểu Nguyệt lo lắng nói: " Tiểu thư, trước tiên đi vào thay quần áo sạch đi, bởi vì mặc quần áo ướt rất dễ bị cảm lạnh ..."
" Tôi không sao, anh đi vào trước đi . "
" Được rồi ..." Tiểu Nguyệt thấy cô tâm tình không tốt, không thể tiếp tục quấy rầy cô.
Lục Tiểu Khê ném chiếc ô sang một bên, đứng trước bồn hoa đầy hoa, để mưa rơi ướt đẫm mình.
Chắc là đạo đức giả cảm thấy sau cơn mưa sẽ không còn nhiều chua xót trong lòng.
Mối quan hệ giữa cô và An Tuấn Hào đã kết thúc kể từ ngày cô kết hôn với Hoắc Ngự Đình.
Tuy nhiên, biết trước cái kết như thế này, cô vẫn không kìm được sự xót xa trong lòng.
" Chủ tịch, Hoắc trạch gọi điện thoại tới, nói thiếu phu nhân đang đứng trú mưa trước biệt thự, khuyên thế nào cũng không chịu quay về biệt thự, ngài nhìn xem..." Luke cẩn thận truyền đạt tình hình của Hoắc trạch cho Hoắc Ngự Đình.
Hoắc Ngự Đình anh mắt nhìn lướt qua tài liệu trên tay dừng lại , lông mày lạnh lùng nhíu lại, hắn ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ - ngày mưa u ám, sau đó đứng dậy, " Đi chuẩn bị xe. "
" Thiếu phu nhân, tiếp xúc với mưa như vậy sẽ bị cảm lạnh. " Bạch Vũ lo lắng đến không biết làm sao.
" Vâng, thiếu phu nhân, nếu như cô bệnh, tiên sinh sẽ thương tâm cô ..."
" Thiếu phu nhân, mau vào đi ..."
Quản gia và người hầu đến để thuyết phục.
Lục Tiểu Khê không muốn làm họ lo lắng nên thay vào đó cô an ủi họ: " Đừng lo lắng, cơ thể tôi rất khỏe . Hơn nữa, nếu trời mưa vào mùa hè, tôi sẽ không dễ bị ốm đâu . Tôi sẽ mau vào trong , các người đi vào trước đi ..."
Hai mươi phút sau, chiếc xe quý phái sang trọng dừng trước cổng chính của Hoắc gia.
Bạch Vũ nhìn thấy Hoắc Ngự Đình, giống như gặp được cứu tinh, " Tiên sinh, ngài rốt cục cũng trở về, mau đi dỗ thiếu phu nhân đi. "