34 : Hình phạt cưỡng hôn
1638 Words
Khụ khụ khụ, chị gái xinh đẹp...
Lục Tiểu Khê cảm thấy hơi xấu hổ.
Theo bản năng nhìn về phía Hoắc Ngự Đình, phát hiện trên mặt hắn không có biểu tình gì.
Người đàn ông này, khi nhìn thấy một đứa trẻ cũng là một bộ dáng đóng băng vạn năm.
" Cam Cam, chị gái xinh đẹp này là vợ của chú Hoắc, con phải gọi cô ấy là dì. " Diệp Minh Dã sửa đúng lại cho cậu bé.
Cam Cam bĩu môi, kiên trì nói: " Chỉ gọi chị ấy là chị, không được gọi là dì! "
" Con thấy dì này cũng trẻ giống như chị gái sao? " Diệp Minh Dã liếc nhìn Lục Tiểu Khê, cảm thấy tính trẻ con trên mặt cô ấy còn chưa hết, nếu không có thâm niên của Hoắc Ngự Đình ở đây thì đứa trẻ gọi cô ấy là chị cũng không thành vấn đề gì.
" Chú Hoắc, chú có mắt nhìn thật tốt, chú đã cưới một chị gái xinh đẹp. " Cam Cam cười khen Hoắc Ngự Đình.
Phốc ...
Lục Tiểu Khê gần như bật cười thành tiếng.
“ Chú Hoắc của cháu luôn có con mắt tinh tường như vậy. ” Hoắc Ngự Đình cúi đầu nhìn cậu bé lanh lợi này.
Khụ khụ, ngữ khí tự tin như thế này, cô nên lí giải như thế nào đây?
" Ngự Đình, Tiểu Khê, hai người đi mua sắm trước đi, tôi đưa Cam Cam đi nhà dì. "
" Tạm biệt chị gái xinh đẹp , tạm biệt chú Hoắc. "
“ Tạm biệt, Cam Cam. ” Đứa trẻ này thật lễ phép.
Cô mang theo nụ cười quay đầu lại, nhìn thấy người nào đó vẻ mặt thất thần, thấp giọng thì thào nói: " May mà anh không làm cha, nếu anh làm cha, đứa nhỏ sẽ nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của anh, thật là bóng ma tâm lí tuổi thơ” .
" Cô nói cái gì? " Hoắc Ngự Đình nghe không rõ.
" Không có gì. " Cô bĩu môi và đi về phía suối nước nóng.
Đây thực sự là một vùng đất quý giá của giải trí và thư giãn, nó có tất cả mọi thứ.
" Nhân tiện, tại sao anh lại muốn đến khu nghỉ dưỡng? " Nói cách khác, sao đột nhiên lại đưa cô đến đây.
Hoắc Ngự Đình hừ lạnh một tiếng, " Không thích sao ? Vậy thì về đi. "
" Đừng, đừng, tôi không có ý đó. " Người này không thể nói chuyện tử tế sao?
Thà có cơ hội ra ngoài chơi còn hơn là bị giam cầm trong Hoắc trạch.
" Thưa tiên sinh, đây là quần áo mà Diệp tiên sinh đã chuẩn bị cho hai người. " Người phục vụ mang quần áo cho suối nước nóng đến.
" Chúng ta không cần ..."
" Vào trong thay quần áo đi. "
Lục Tiểu Khê chưa kịp từ chối, Hoắc Ngự Đình đã yêu cầu cô mặc áo tắm vào.
Cầm bộ đồ bơi giống như bikini, cô cau mày nói: " Anh thật sự muốn tôi mặc cái này à? "
Không, nó quá lộ liễu, từng tế bào trong cơ thể cô ấy đều đang chống cự.
“ Còn không đi mau? ” Anh không kiên nhẫn nhìn cô chằm chằm, “ Cô không thay thì nên biết sẽ có kết cục như thế nào . ”
“ Nhưng mà …” Cô chưa bao giờ mặc quần áo hở hang như vậy … Trong đầu cô , mặc như vậy có khác gì không mặc đâu?
Người nào đó ánh mắt âm trầm, khuôn mặt lạnh lùng, làm cho hắn thoạt nhìn đặc biệt đáng sợ.
Quên đi, không thể trêu vào không thể trêu vào, cô cầm bikini và đi vào phòng thay đồ.
Khoác lên người bộ bikini màu xanh da trời, cô đứng trước gương ngắm nghía hồi lâu.
Thực sự muốn như thế này rồi đi ra ngoài sao?
Thịch thịch thịch ...
Sau khi gõ cửa , một giọng nói cung kính truyền đến: " Thưa phu nhân, Hoắc tiên sinh bảo cô đi mau. "
“ Ư … Tôi biết rồi! ” Cô cắn môi dưới, trong lòng như đóng băng, mang áp lực trong lòng bước ra khỏi phòng thay đồ.
May mắn thay, suối nước nóng không phải là suối nước nóng ngoài trời, nó riêng tư hơn , không có ai khác ngoại trừ Hoắc Ngự Đình.
Lúc đó Hoắc Ngự Đình đang nằm trên ghế salon uống trà, cô đi tới, tức giận hỏi: " Sao lại bắt tôi đổi, còn anh thì sao? Ở đây nếm trà thưởng thức ... mỹ nữ là tôi đây sao? "
Lục Tiểu Khê, ai cho cô dũng khí để tự luyến như vậy?
Hoắc Ngự Đình đánh giá cô từ trên xuống dưới, khóe môi hắn nhếch lên khinh thường, " Một người phụ nữ trước sau bằng phẳng, tay ngắn chân ngắn như cô, có gì đáng để chiêm ngưỡng? "
Phải nói rằng, cô có làn da trắng và khuôn mặt xinh đẹp, mang đến cho người ta cảm giác sảng khoái trong ngày hè nóng bức này.
" Anh thích những phụ nữ gợi cảm với phần trước nhô ra và phần sau cong, vậy anh đi thích đi! " Cô quay đầu đầy cá tính, sẵn sàng đi suối nước nóng.
Bây giờ cô đã thay bộ đồ bơi vụng về này, không đi ngâm một hồi thì cũng quá lãng phí.
Nhìn theo bóng lưng của cô, hắn cười khổ một tiếng, đứng dậy đi tới .
Lục Tiểu Khê vừa ngồi xổm xuống, sau lưng liền bị một lực đẩy tới, đẩy cả người cô vào trong suối nước nóng.
Phịch một tiếng, cả người cô giống như một con ếch rơi xuống nước.
Cũng may nước trong suối nước nóng không sâu, nếu không cô thật sự cho rằng mình sắp chết đuối.
Cô lau nước trên mặt, nhìn thủ phạm, tức giận hỏi: " Hoắc Ngự Đình, anh điên rồi sao ! "
Có thấy trẻ con không vậy?
Thực sự làm cô sợ chết khiếp ...
Hoắc Ngự Đình không nói lời nào , tiếp tục ngồi ở trên ghế salon nhàn nhã nhấp trà.
Lục Tiểu Khê nhìn chằm chằm vào hắn ta, trong lòng không phục, cảm thấy không thể vô cớ chịu thiệt ở chỗ hắn.
“ A, chân tôi hình như bị xỏ, đau quá …” Cô nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng rất đau.
Hoắc Ngự Đình lập tức nhíu mày, nghi hoặc đi tới, " Lên đây nhìn một chút. "
" Chân đau ..." Lục Tiểu Khê bĩu môi vươn tay, " Giúp tôi một tay. "
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, Hoắc Ngự Đình có chút tin, giúp cô một tay.
Sau khi Lục Tiểu Khê nắm tay hắn thành công, cô ném cả cơ thể về phía sau, kết hợp với sức mạnh của cánh tay, dễ dàng kéo Hoắc Ngự Đình đang không phòng bị ngã xuống mặt nước.
Sau khi nghe thấy tiếng phịch, Lục Tiểu Khê cảm thấy vô cùng tự hào.
Lại nhìn hắn, cả người trong tư thế phủ phục , bất động ...
Theo logic mà nói, lập tức đứng dậy không phải là phản ứng bình thường sao? Tại sao mặt hắn ta úp xuống nước, nếu hắn ta không thở được và chết đuối thì sao?
Nghĩ đến việc hắn bị tật ở chân, Lục Tiểu Khê sợ hãi vội vàng chạy tới: " Này, anh không sao chứ? "
Đột nhiên, người đàn ông ngẩng đầu lên, vòng tay ôm lấy chiếc eo thon thả của cô rồi nhẹ nhàng đi đến bên mép suối nước nóng.
“ Anh! ” Cảm thấy bị lừa, cô không ngừng giãy giụa trong vòng tay hắn.
Nào biết rằng lực cánh tay của người nào đó vô cùng kinh người, căn bản là không thoát ra được.
Cô vừa ướt vừa trơn, Hoắc Ngự Đình cảm thấy nếu hắn không chú ý, cô sẽ giống như một con cá tuột khỏi tay hắn.
Để ngăn cô trốn thoát, hắn xoay người và áp cả người cô vào thành suối nước nóng.